Tần Sở quay đầu sang, vừa thấy Hoắc Miên ánh mắt anh liền trở nên dịu dàng…
"Cà phê không cần, có thể ăn 'đậu hũ' không?" Tần Sở nghiêm túc nói đùa.
Hoắc Miên lập tức đỏ mặt đi đến, đặt cà phê cạnh con chuột bên phía tay phải của anh, còn dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào đầu anh: "Lúc tập trung làm việc mà đầu óc còn nghĩ đến chuyện này, hình như anh vẫn chưa tận chức lắm nhỉ."
"Em nhắn tin là tối nay ngủ bên kia rồi mà."
Hoắc Miên gật đầu: "Vốn dĩ định như thế, nhưng ở bệnh viện có việc, em qua đó xem một lúc, đến lúc xử lý xong việc thì đã muộn rồi. Mẹ em ngủ sớm lắm, em không muốn về đấy làm phiền bà, hơn nữa sáng mai còn phải đi làm nữa."
"Ừ, ăn cơm chưa?"
"Em ăn rồi, ăn một suất cơm ở bệnh viện, còn anh thì sao?"