"Bị người đánh thành thế này... Trời ạ, ai vậy, ai mà to gan như thế? Lại dám đánh cậu?" Chu Linh Linh thả túi xuống, rồi đi tới sờ lên mặt Hoắc Miên mà ngạc nhiên.
"Lại đây." Tần Sở vẫy tay với Hoắc Miên.
Hoắc Miên chậm rãi đi qua...
Tần Sở kéo tay cô ngồi lên giường, sau đó vươn bàn tay ấm áp ra nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên mặt cô.
Anh biết, chắc chắn là mẹ cô đánh, nguyên nhân thì không cần phải hỏi, chắc chắn là vì anh rồi.
Tần Sở đau lòng vô cùng, chi bằng để anh bị thương sẽ đỡ hơn là Hoắc Miên bị thương.
Nếu không cảm giác đau đớn ở ngực kia càng như giết người ta...
"Ui chao, được rồi được rồi, bị bệnh thì nghỉ ngơi đi, đừng hành hạ đám chó độc thân bọn tôi nữa. Bọn tôi đến thăm bệnh, chứ không phải tới xem hai người show ân ái." Cao Nhiên nói đùa.