"Chú không thể đi cùng các cháu được rồi, chú quay lại ngăn bọn họ, các cháu mau chạy đi." Đại Hải mồ hôi ròng ròng dừng lại.
"Chú khờ, chú không thể ở lại được, chú đã bị lộ rồi, bọn họ sẽ đánh chết chú." Bố Đinh lắc đầu khuyên.
"Không sao, chú khỏe lắm, người bình thường không đánh lại chú, mau chạy đi, Tiểu Bố Đinh, chạy thẳng về phía Nam, đừng quay đầu lại."
Thời gian rất gấp, Đại Hải quyết định ở lại ngăn những người đuổi theo.
"Chú khờ…" Bố Đinh rưng rưng nước mắt.
"Đi mau đi, đừng phí thời gian, nhóc con. Nếu tìm thấy cha cháu thì đừng quên cảm ơn chú, cho chú rất nhiều tiền cảm ơn, sau đó làm phẫu thuật cho mẹ chú." Đại Hải còn nhớ lời hứa của Bố Đinh lúc trước.
Điều này khiến Bố Đinh rất cảm động, gã ta không cảm thấy đây là lời nói đùa của một đứa bé mà còn cho là thật.
Bố Đinh kéo tay Đậu Đinh chạy về hướng Nam.
"Chị… em không chạy được nữa…" Đậu Đinh thở hồng hộc.