"Giúp đỡ như thế nào?" Hoắc Miên cười.
"Em cảm thấy anh rể có thể tạo cho em và Bella một cơ hội đi công tác riêng với nhau chẳng hạn... Vậy thì hoàn hảo luôn." Chí Tân cợt nhả mở miệng.
"Sao em không lên trời mà đòi luôn đi? Còn đi công tác riêng chứ? Không bằng em bảo anh rể ban hôn cho em luôn đi là được rồi?" Hoắc Miên lườm cậu một cái.
"Nếu như anh rể đồng ý thì đương nhiên em bằng lòng."
"Đúng là không biết xấu hổ, mau đi ngủ đi." Hoắc Miên cười bóp mũi Chí Tân, sau đó đi dép lê vào rồi lên tầng...
Trước khi về phòng ngủ thì Hoắc Miên đi đến phòng của cặp sinh đôi xem qua mấy đứa nhỏ.
Cô thấy bọn trẻ con đang chơi xếp gỗ và búp bê trên sàn, mẹ cô cũng kiên nhẫn ngồi một bên đan áo len, trông ba đứa bé.
"Điềm Điềm, cháu đã buồn ngủ chưa? Nếu mệt rồi thì đi ngủ sớm một chút đi." Hoắc Miên dịu dàng nhìn con gái của Hoắc Nghiên Nghiên.
"Dì à, cháu không buồn ngủ, cháu muốn chơi nữa." Giọng nói của Điềm Điềm rất nhẹ.