"Ừ, cậu nói đi, Vi Vi." Hoắc Miên nhận ra sự cẩn trọng từ trong giọng điệu của Tưởng Tiểu Vi. Sau đó, Hoắc Miên cầm điện thoại đi lên lầu, tránh người nhà đang ở dưới lầu.
"Tiểu Miên, tình cảm giữa cậu và Hoắc Nghiên Nghiên... cũng không tệ lắm, đúng không?" Tưởng Tiểu Vi hỏi.
"Tớ và Hoắc Nghiên Nghiên không hề qua lại gì với nhau. Cậu cũng biết mà, trước đây cô ta nghèo túng bị người ta ức hiếp, tớ có giúp cô ta hai lần… Sau này, con gái của tớ bị bắt cóc, ít nhiều gì cũng nhờ có Hoắc Nghiên Nghiên giúp đỡ, Bố Đinh mới có thể chạy đi báo tin với chồng tớ, để rồi hiện giờ vẫn còn bị thương nặng chưa xuất viện được, còn để con gái ở nhà bọn tớ nữa… Nói thật, tớ rất biết ơn cô ta." Hoắc Miên ăn ngay nói thật.
"À, hóa ra là như vậy." Tưởng Tiểu Vi như có điều suy nghĩ.
"Có chuyện gì vậy, Vi Vi?" Hoắc Miên hỏi.
"Cậu biết cô em chồng của tớ không?"
"Ngụy Oánh?" Hoắc Miên nhíu mày.