"Nghiên Nghiên, tôi không lừa cô, đây là sự thật… dù sao thì ai cũng không dám lấy chuyện này ra nói bậy…" Hoắc Miên vỗ về dỗ dành Hoắc Nghiên Nghiên.
"Nhưng mà nó chết như thế nào? Không phải nó đã bị cảnh sát bắt lại rồi sao?"
"Cậu ta tự sát ở trong tù. Lúc ăn cơm, cậu ta dùng chiếc đũa… cắm vào cổ họng mình… Tôi cảm thấy có thể là cậu ta cảm thấy mình không còn hy vọng nữa, không muốn nửa đời sau của mình trải qua ở trong tù… Cô cũng biết mà, hành vi phạm tội lần này của cậu ta vô cùng nghiêm trọng, nếu bị kết tội thì ít nhất cũng phải hai mươi năm mới ra được tù… Qua hai mươi năm nữa, cậu ta đã năm mươi tuổi rồi. Đến lúc đó, cuộc đời của cậu ta còn có hy vọng gì đáng nói nữa đâu."
"Nhưng mà cũng không thể đột nhiên chết đi như vậy chứ?" Hoắc Nghiên Nghiên ngồi chồm hổm dưới đất, bụm mặt khóc lớn lên.