"Cưới cô? Đùa gì vậy?" Hoắc Tư Khiêm bỏ bút lông trong tay xuống, tâm trạng tốt nhất thời tan thành mây khói.
"Không phải, anh đừng hiểu lầm ý em, ý em là... Bây giờ dù gì em cũng là con gái của thị trưởng... Nếu như anh kết hôn với em thì sẽ có lợi với anh..." Nghiêm Nhược Hi sốt ruột giải thích.
"Cô cảm thấy tình huống bây giờ như vậy, tôi còn cần cưới cô để củng cố địa vị của bản thân sao? Là cô quá coi thường tôi hay quá đề cao cha cô rồi hả?" Giọng nói của Hoắc Tư Khiêm cực kỳ không khách sáo.
"Em..."
"Đừng nói nữa, đề tài này dừng lại tại đây thôi... Cô mau rời khỏi nơi này đi, tôi không muốn thấy cô."
Lần này, sau khi Hoắc Tư Khiêm bị thương nặng thì càng không muốn có bất kỳ liên quan gì với Nghiêm Nhược Hi nữa.
Cô ta không giống Tống Dĩ Thi, năm đó anh ta cưới Tống Dĩ Thi là vì muốn trả thù cô ta, giúp Tiểu Miên báo thù.