Chương 53: Cuối cùng là người không thể quên được (3)

"Thôi đi, đâu có đơn giản như vậy, bây giờ cô gái nông thôn cũng không đơn thuần, hơi một tí là đòi sính lễ mấy trăm nghìn tệ, còn muốn mua nhà mua xe... Thậm chí còn muốn mua nhà lầu trong thành phố. Cũng tham lam lắm."

"Những thứ này đối với ngôi sao lớn như anh cũng chỉ như muối bỏ bể thôi, tài sản của anh chắc cũng phải mấy trăm triệu rồi nhỉ?" Hoắc Miên cười.

"Tôi có, nhưng tôi tình nguyện cho và người khác bắt tôi cho, đây là hai chuyện khác nhau, hiểu không?"

"Hiểu." Hoắc Miên gật gù, cúi đầu cười.

Khương Dã nghiêng đầu, nhìn thấy Hoắc Miên cười như vậy, trong lòng bắt đầu rung động...

"Bác sĩ Hoắc."

"Hả?" Hoắc Miên ngẩng đầu lên.

"Lúc cô cười rất xinh đẹp." Khương Dã chăm chú nhìn gò má của cô.

"Khụ..." Hoắc Miên hơi lúng túng quay đầu ra ngoài cửa xe.

Một lúc sau đã đến viện điều dưỡng phía Nam, cũng nay cuối cùng không đến muộn.

"Cảm ơn anh Khương." Trước khi xuống xe, Hoắc Miên lễ phép nói cảm ơn.