"Hoắc Miên... Cô giỏi lắm, bao che cho một con gái điếm, có thể thấy được nhân phẩm của cô cũng chẳng ra gì, các người đợi đấy cho tôi."
Ngụy Oánh một lòng nhận định Hoắc Miên là người bảo vệ Hoắc Nghiên Nghiên, nhưng thật ra Hoắc Miên thật sự không biết.
Sau khi Ngụy Oánh nổi giận đùng đùng rời đi, tâm trạng của Hoắc Miên cũng bị ảnh hưởng.
Hôm nay là cái ngày gì vậy? Sao có ba bệnh nhân mà hai trong số đó đã là oan gia rồi?
Hoắc Miên cầm lấy cốc cà phê Trần Khiết pha ở bên cạnh lên, nhấp một ngụm nhỏ, sau đó lấy điện thoại di động ra, bấm số của Hoắc Nghiên Nghiên.
"Xin lỗi, người sử dụng số này đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau."
"Tắt điện thoại?" Hoắc Miên lẩm bẩm, Hoắc Nghiên Nghiên xuất viện cũng được mấy ngày rồi mà vẫn chưa liên hệ với cô. Vốn dĩ cô cho rằng vì Hoắc Tư Dật chết nên gây ra đả kích quá lớn với Hoắc Nghiên Nghiên.
Bây giờ nhìn lại, cô ta không nhận chỗ ở mình cung cấp, vậy chắc chắn là có sắp xếp khác.