"Đạo diễn Vương hồ đồ rồi, ông xin lỗi tôi có ích gì, ông đâu có vô lễ với tôi." Tô Ngự lạnh lùng nhìn ông ta.
"Đúng đúng đúng, Tổng giám đốc Tô nói đúng, tôi nên xin lỗi cô Nhiếp. Cô Nhiếp, thật xin lỗi, lúc nãy thái độ của tôi không tốt, mong cô bỏ qua cho."
So sánh với thái độ lúc nãy đúng là một trời một vực. Tây Tây cũng không quen, nhất thời vẫn im lặng.
Cái giới giải trí này đúng là không phải loạn bình thường đâu.
"Không cần xin lỗi, chẳng qua tôi không thích ông nói chị tôi thôi. Thời gian có hạn, chúng ta quay tiếp đi. Mong là có thể thuận lợi."
Tây Tây cũng không phải kiểu người thích gây sự, sau khi Tô Ngự ra mặt, cô cũng biết điểm dừng, tiếp tục quay phim.
Tô Ngự ngồi kế bên nhìn chằm chằm, đạo diễn cũng không dám làm khó Tây Tây nữa.
Giản Đồng bước đến, nũng nịu: "Tổng giám đốc Tô, anh đối xử với cô bé này tốt nhỉ, sẽ không phải là coi trọng nó chứ?"