"Không nghiêm trọng lắm, chỉ bị bầm lưng nhẹ thôi, cũng may không tổn thương đến dây thần kinh ở lưng... Thật đúng là may mắn, cha mẹ em được một phen hồn vía lên mây rồi."
"Vậy thì tốt." Hoắc Miên gật đầu.
"Chị Tiểu Miên, chị dừng xe ở ngã tư phía trước để em xuống ở đó là được… nơi đó ở gần nhà em lắm…"
"Để chị đưa em vào hẳn khu nhà."
"Không cần... Chị còn phải vội đi làm, chị đi mau đi... Thật mà, ban ngày ban mặt, em cũng tỉnh táo rồi mà không sao đâu."
"Vậy cũng được, em đi cẩn thận đấy."
Hoắc Miên cẩn thận dừng xe ở lề đường. Tây Tây cởi dây an toàn ra, định bước xuống xe, nhưng đột nhiên lại nghĩ đến điều gì đó.
Cô ấy quay đầu nhìn Hoắc Miên, vẻ mặt hơi khó xử.
"Sao vậy? Tây Tây."
"Chị Tiểu Miên... Tối hôm qua không xảy ra chuyện gì lạ thật sao?"