"Hi, bác sĩ Hoắc à nhầm viện phó Hoắc." Tô Ngự rất thích nhìn dáng vẻ Hoắc Miên mặc áo blouse, đeo gọng kính màu đen, nên cười tỏa nắng chào hỏi. Mặc dù khô khan, nhưng lại rất đáng yêu, hoàn toàn không có dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng lúc bình thường. Mà lại bình dị gần gũi hơn nhiều.
"Sao người bận rộn như Tổng giám đốc Tô lại tới đây rồi?" Hoắc Miên cười.
Sau đó hai người lần lượt vào văn phòng. Hoắc Miên rót cho Tô Ngự một cốc nước, đặt lên bàn.
Tô Ngự ngồi đối diện với cô: "Tới thăm em một chút, từ lúc em đi làm tới giờ vẫn chưa tới thăm em nhỉ?"
"Thế nên? Anh đến thăm bạn mà đi tay không thế này à? Keo kiệt quá." Hoắc Miên cố ý nói đùa.
"Tay không? Ai nói, tôi là người keo kiệt như vậy sao? Cho… quà này." Tô Ngự lấy một cái hộp đẹp đẽ từ phía sau ra như làm ảo thuật.