Chương 95: Sự mộng tưởng hão huyền ngu xuẩn (5)

"À? Hiểu nhanh vậy à? Tổng giám đốc Hoắc, tôi cho là cô sẽ dọa dẫm, uy hiếp tôi, cấm toàn bộ hoạt động trong giới nghệ thuật, khiến tôi không thể sống trong giới được nữa. Ha ha." Anh Tử ngẩng đầu cười nhìn Hoắc Miên.

"Không hề, mục đích của cô khi làm như vậy không phải vì muốn hủy Nghê Dương mà là muốn nhân dịp này giành được thứ cô muốn. Nên cô cứ nói thẳng điều kiện của cô đi. Tôi có thể quyết định thay Nghê Dương. Đương nhiên, những điều kiện này cũng phải nằm trong phạm vi chúng tôi có thể chấp nhận được. Đừng quá đáng."

"Được, nếu thế thì tôi sẽ không khách sáo với cô nữa. Tổng giám đốc Hoắc." Nói xong Anh Tử đưa ngón trỏ lên, vẫy với Hoắc Miên.

"Mười triệu?" Hoắc Miên hỏi lại.

"Ha ha. Mười triệu, cô đang định đuổi ăn xin à? Bây giờ Nghê Dương là nghệ sĩ lớn đấy, không phải chỉ mười triệu thôi đâu. Tôi đang nói một trăm triệu."