Người đại diện không yên tâm lắm, dường như đang lo lắng sự an toàn của Mạc Tuyết Nhi nên hơi do dự.
"Chị ra đi, em không sao." Mạc Tuyết Nhi nhấn mạnh nhiều lần thì người đại diện mới từ tốn ra ngoài.
Ngay lập tức trong phòng bệnh VIP xa hoa chỉ còn lại hai người Hoắc Tư Khiêm và Mạc Tuyết Nhi.
"Thật ra trong lòng anh hận tôi lắm nhỉ?" Mạc Tuyết Nhi hơi thiếu tự tin, không dám nhìn thẳng vào mắt Hoắc Tư Khiêm. Rõ ràng trong lòng có rất nhiều lời châm chọc khó nghe, nhưng đến môi, hoặc là nói nhìn thấy Hoắc Tư Khiêm thật sự thì lại không thể nói ra được.
"Tại sao phải hận cô?" Hoắc Tư Khiêm kéo ghế ra rồi ngồi xuống, còn tiện tay lấy một quả quýt trên bàn, cẩn thận bóc vỏ.
"Vì tôi khiến anh thiệt hại nặng nề, thanh danh hủy hoại. Hơn nữa còn làm lớn chuyện hại anh phải vào Cục cảnh sát như vậy. Nên chắc là anh cũng muốn giết tôi nhỉ?" Mạc Tuyết Nhi cắn môi nhả từng từ một.