"Lại còn là người sống trong tấm ảnh, có phải là đã chết đâu, anh nói thế thất đức quá đấy…"
"Tôi nói rất thật mà. Vốn dĩ, trong lòng tôi thì cô ta đã chết lâu rồi… Mặc dù tôi là người đa tình nhưng cũng không có sở thích lên giường với thím ba của mình… Cũng không bị điên đến mức muốn nhặt cả đồng nát sắt vụn."
"Được rồi, anh có tâm trạng tốt như vậy rồi thì tôi cũng yên tâm…"
Tần Ninh nói xong, liền định rời đi, thì lại bị Đường Xuyên giữ chặt lại.
"Anh làm gì vậy?"
"Cắt bánh ngọt với tôi đi…" Nói xong, Đường Xuyên không để Tần Ninh nói gì, đã kéo tay cô đi thẳng vào giữa đám người.
Chỗ này có bày một chiếc bánh sinh nhật cao bảy tầng, màu lam nhạt rất đẹp. Trên đó còn viết lời chúc nghe rất "low"… Chúc mừng tiệc sinh nhật của cậu Đường, mãi mãi tuổi mười tám.