177:Đừng trêu chọc nữa, sẽ mất khống chế

Thời Cẩn ngẩng đầu lên, tóc mái hơi ướt rủ xuống thoáng che mắt, trông có vẻ hiền lành hơn nhiều: "Là cậu nhóc nhà họ Ôn đấy."

Khương Cửu Sênh cười khẽ, khen ngợi: "Em trai em giỏi thật đấy."

Trong giọng nói không hề che giấu sự đắc ý của mình.

Thời Cẩn rũ mắt, mi mắt tạo thành một bóng mờ trên mặt: "Ừ, cậu ấy rất có năng khiếu về máy tính, là một hacker xuất sắc."

Anh nhấn mạnh, nhưng giọng hơi nặng nề.

Khương Cửu Sênh buồn cười: "Nghe giọng anh chua lòm kìa."

Thời Cẩn thoải mái thừa nhận: "Anh ghen đấy." Anh ném khăn mặt sang một bên, xoay người lại đỡ lấy eo cô, giọng nói càng trầm hơn: "Hết Vũ Văn Xung Phong, Tạ Đãng, Khương Bác Mỹ, bây giờ lại thêm một tên giống đực nữa xuất hiện phân tán sự chú ý của em." Anh nhíu mày, lời nói hiếm khi có vẻ bực bội và không cam lòng như vậy: "Còn có rất nhiều giống cái nữa."