Tạ Đãng trợn mắt tức giận, giọng nói khàn đặc phát ra từ lồng ngực, từng chữ từng chữ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ai, Cạo, Tóc, Của, Con!"
Thầy Tạ Mộ Chu cạn lời, điều này còn quan trọng sao?
Ông nhìn vào cái đầu trọc lóc của đã bị quấn lại như gói bánh của Tạ Đãng, tin chắc là điều này không quan trọng!
Nhưng ông vẫn an ủi con trai: "Không sao, tóc bị cạo rồi vẫn còn có thể mọc lại được, hơn nữa, Đãng Đãng nhà chúng ta đẹp trai như thế, không có tóc cũng vẫn đẹp."
Không có tóc ư...
Tạ Đãng dồn sức nhấc tay phải lên, sờ phía sau gáy, đến một cọng tóc xoăn… cũng không còn...
Sét đánh giữa trời quang!
Cậu nặng nề thở ra một hơi, dồn lực nói từng từ một: "Mũ, mũ."
Tạ Mộ Chu sững người một lúc, tiến lại gần: "Mũ à?"