Chương 570: Huyền bí (2)

Cột sáng màu trắng duy trì hơn mười giây rồi mới từ từ nhạt dần đi, sau đó là tan biến.

Tại nơi vốn là đống đổ nát của tòa nhà giờ đây chỉ còn sót lại một cái hố sâu khổng lồ hình bán nguyệt. Trong đó đã chẳng còn chút dấu vết nào của con thú to lớn.

Lâm Thịnh lơ lửng giữa không trung, trong tay cậu có thêm một hạt châu màu xám đen.

"Xem ra nơi này cũng không phải cội nguồn của thủy triều đen gì cả." Cậu hơi thất vọng. Những thứ ở đây hẳn đều là động thái do con thú khổng lồ kia gây ra.

Có điều, có thể khiến cậu cảm thấy một chút uy hiếp và hơi thở nguy hiểm thì con thú khổng lồ này cũng xem như đáng tự hào rồi.

Khi cảm nhận được một luồng nguyện lực mạnh mẽ đang gia nhập vào hàng ngũ của mình, Lâm Thịnh hài lòng cất hạt châu đi.