Cuối cùng cũng ngồi vào xe của khách sạn, Điềm Tâm lấy một tờ khăn giấy từ trong túi ra, lau mồ hôi trên trán Trì Nguyên Dã, gương mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc.
Điềm Tâm dùng khăn giấy nghiêm túc phác họa từng đường nét trên gương mặt của thiếu niên, trong lòng tràn đầy cảm giác thỏa mãn.
Điều hòa trong xe rất mát, rất thoải mái.
"Được rồi, đừng lau nữa." Trì Nguyên Dã đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Điềm Tâm, sau đó dùng lực kéo, ôm Điềm Tâm vào ngực.
Điềm Tâm không phản kháng, để mặc cho Trì Nguyên Dã ôm lấy mình.
Vừa nãy khi đi lạc, cô thật sự rất sợ hãi. Cái ôm này chân thực như vậy, an toàn như vậy, cô không nỡ đẩy ra.
"Con nhóc tiểu học, sau này phải ngoan ngoãn đi theo anh, không được rời khỏi tầm mắt của anh!" Trì Nguyên Dã ngang ngược mở miệng.