Điềm Tâm đang hôn mê nhưng cứ loáng thoáng cảm thấy có thứ gì đó đè lên môi mình.
Thậm chí còn có thứ gì đó lành lạnh, trơn trơn, giống như thạch hoa quả mạnh mẽ dò vào trong miệng mình.
Cô vô thức muốn tránh đi, muốn đẩy nó ra khỏi miệng mình, nào ngờ đổi lại là sự đòi hỏi mãnh liệt hơn.
Cảm giác như sắp ngạt thở đến nơi...
Dù là trong mơ cũng như sắp rút hết toàn bộ suy nghĩ của cô.
Điềm Tâm kêu ưm một tiếng, cau mày lại, cố gắng mở mắt ra, sau đó liền thấy gương mặt anh tuấn ở gần trong gang tấc của Trì Nguyên Dã.
Người này... là Trì Nguyên Dã...
Trì Nguyên Dã?!
Trì Nguyên Dã đang hôn cô?
Điềm Tâm mờ mịt nhìn Trì Nguyên Dã, ngay sau đó giống như chợt phản ứng, hai mắt lập tức trợn to, vội vàng đẩy cậu ra.