Ninh Hề Nhi: "!!!"
Mặt cô đầy vẻ hoảng sợ: "Ăn thịt người là phạm pháp đấy!"
Sắc mặt Kỷ Dạ Bạch cứng đờ mất mấy giây, hắn nhéo vào eo cô một cái: "Cậu muốn tôi làm bạn trai cậu còn gì, bạn gái không phải là dùng để 'ăn' sao?"
Hắn cố ý nhấn mạnh từ "ăn", lại chỉ nghe thấy tiếng nuốt nước bọt vì kinh hồn bạt vía của Ninh Hề Nhi: "Ăn, ăn tôi không ngon đâu..."
Trong đầu cô hiện lên bộ phim kinh dị từng xem hồi bé, hình ảnh một ông chú trung niên cười gằn xách một cái túi: "Bánh bao nhân thịt người đây, mua một cái không?"
Cô sợ đến mức rùng mình, hồi hộp căng thẳng nhìn Kỷ Dạ Bạch, vội vàng đánh trống lảng: "Hôm đó lúc ở nhà ma tôi hôn trúng cậu à? Sao cậu không nói cho tôi biết?"
Kỷ Dạ Bạch chợt nheo mắt, ánh mắt toát lên vẻ nguy hiểm: "Cậu cho rằng người cậu hôn là ai?"