Chỉ là việc này quá huyền bí, nếu như nghe người khác nói, chính nàng cũng không dám tin, thế nên nàng không muốn giải thích nhiều với người khác.
Dạ Lan Phong khẽ quay đầu lại, chăm chú nhìn Mộc Hàn Yên nhưng không hỏi gì nhiều.
Đi theo sau Mộc Hàn Yên, mọi người tới trước cánh cửa đá lúc nãy.
Trên cửa đá có những vầng sáng gợn sóng như nước, không nhìn rõ được khung cảnh bên trong, chỉ cảm thấy nó đã tồn tại từ thời hồng hoang viễn cổ, đi qua cánh cửa này sẽ xuyên qua thời gian không gian, tiến vào một thế giới khác.
Hiển nhiên, cánh cửa đá này chỉ là một kết giới không gian, đi qua kết giới này sẽ đến di tích thượng cổ kia ngay.
Chỉ đứng trước cánh cửa này thôi đã cảm nhận được một luồng cảm giác cổ xưa, uy thế đặc trưng của thần thú cũng ập tới trước mặt.