Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo mắt đối mắt nhìn nhau, một người vẫn duy trì tư thế đứng yên, một người vẫn ngồi lì trên ghế.
Cả gian phòng lặng ngắt như tờ khiến hai người có thể thấp thoáng nghe thấy nhịp tim đập của đối phương lan tỏa khắp không gian.
Hai người cứ thế nhìn nhau không chớp mắt.
Khoảnh khắc này, ngoài đối phương, dường như không thứ gì trên đời này có thể lọt vào mắt họ nữa. Bầu không khí mờ ám nhanh chóng lan tràn trong căn phòng đơn nhỏ hẹp.
Cổ áo của cô hơi rộng nên lúc khom người thấp thoáng để lộ phần xương quai xanh xinh đẹp, dưới ánh đèn, làn da mềm mại của cô như phát sáng.
Trong lòng Lương Thần lập tức ngứa ngáy, ánh mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo cũng nóng bỏng hẳn, không nhịn được nắm chặt lấy tay cô.