Dứt lời, cô đứng dịch ra cách anh một khoảng, vòng qua anh, đi về phía trước.
Lương Thần vẫn lặng lẽ đứng đó, không có bất kỳ phản ứng nào, ánh mắt lặng lẽ dừng ở nơi Cảnh Hảo Hảo vừa đứng.
Giữa màn gió tuyết, anh cảm giác được Cảnh Hảo Hảo đang dần lướt qua mình. Dù thời tiết khắc nghiệt là vậy, anh vẫn ngửi được rõ ràng hương thơm thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể cô.
Lương Thần bất giác nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt hơi cúi xuống của cô. Trái tim anh chợt nhói đau, chẳng lẽ anh cứ thế mất đi cô sao?
Lương Thần nhìn Cảnh Hảo Hảo từ từ vượt qua mình. Khi cô sắp lướt qua khỏi anh, anh đột nhiên vươn tay ra sau, giữ chặt lấy cổ tay cô. Chỉ mới nửa tháng ngắn ngủi không gặp, anh chợt nhận ra, cổ tay cô đã mảnh khảnh đi nhiều.