Phó Hàn Tranh nhận điện thoại xong, lập tức tạm dừng công việc đi xuống lầu.
Phó Thời Dịch mở cửa xe, tranh công.
"Ting ting ting ting, em trai anh đã chuẩn bị giúp anh rồi đây, anh có thể đưa người đi hành động rồi."
Phó Hàn Tranh chùng xuống, "Tôi nói rồi, không được để cô ấy uống rượu!"
"Uống rượu rồi, mới có tình thú chứ." Phó Thời Dịch dựa vào xe, giục.
"Đêm xuân một khắc giá ngàn vàng, anh nhanh lên đi."
Phó Hàn Tranh lạnh lùng lườm hắn, bế Cố Vi Vi đã say tới đỏ cả mặt từ trong xe ra.
Cố Vi Vi híp mắt, nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Phó Hàn Tranh hồi lâu, nhíu mày lẩm bẩm.
"Phó Hàn Tranh, sao anh lại… lại chạy vào trong giấc mơ của tôi rồi?"
Phó Hàn Tranh ngạc nhiên nhíu mày, thì ra cô từng mơ thấy anh sao.