Một buổi tối, Lạc Thiên Thiên lăn qua lộn lại vô cùng khó ngủ.
Có lẽ đây là lần đầu tiên cô mất ngủ lợi hại đến như vậy.
Lúc thì nghĩ ngày mai gặp anh Cổ mình nên nói gì, lúc lại lo lắng nếu ngày mai anh ta không tới thì phải làm sao?
Suy nghĩ cả một đêm. Tuy cả đêm không chợp mắt, nhưng trời vừa sáng, cô đã lập tức dậy.
Nguyên Mộng đi qua gõ cửa hẹn cô ăn sáng ở khách sạn, sau đó đưa về phòng rồi tự mình trang điểm cho cô.
Cho tới bây giờ Nguyên Mộng am hiểu dịch dung ngụy trang, kỹ thuật trang điểm đã sớm hóa thần.
Đầu tiên là trang điểm mặt cho cô, sau đó lấy máy uốn tóc uốn cho mái tóc cô xoăn nhẹ lên, khiến Lạc Thiên Thiên càng nhìn càng thêm xinh đẹp quyến rũ.
Bận rộn hai giờ, cuối cùng cũng dừng tay.
"Thời gian không còn sớm, em đi thay quần áo đi."