Nói thế nào, Phó Cánh Hiên cũng là bề trên của cô, để cho người bề trên ăn nói khép nép mà xin lỗi như vậy, Lạc Thần Hi cảm giác rất có áp lực.
Huống hồ, việc này đúng thật là không có liên quan gì tới Phó Cánh Hiên.
Ai có thể nghĩ tới, đều đã đến giờ phút quan trọng này Phó Giai Đồng, còn dám đi ra khiêu khích cô đâu?
Nghe thấy lời nói Lạc Thần Hi, lại thấy được trên mặt cô lại không có dấu hiệu tức giận, Phó Cánh Hiên mới thở phào nhẹ nhõm, vô ý thức tiến lên một bước, đến kéo tay Lạc Thần Hi.
"Cháu không tức giận thì tốt, chú cam đoan, sau này nhất định sẽ cho cháu một bàn giao hài lòng, tuyệt đối sẽ không để cho Phó Giai Đồng ung dung ngoài vòng pháp luật, cháu cứ việc yên tâm! Đến đây, Thần Hi, vừa rồi cháu bị sợ hãi, bên ngoài gió lại lớn, chú cố ý để cho người ta cho nấu trà táo đỏ cho cháu, cháu uống một chút, thân thể ấm áp, đừng bị cảm lạnh..."
"À? Thế nhưng mà...không cần ạ?"