"Anh là con rể hoàn mỹ mà, làm sao mẹ em có thể không thích được cơ chứ?"
Tự yêu bản thân mình nói như vậy, khiến Mục Diệc Thần có thể mất đi vẻ mặt nghiêm túc mà thốt những từ ấy ra khỏi miệng.
Dựa vào việc Lạc Thần Hi hiểu hắn, thì người đàn ông này tuyệt đối không phải nói đùa cô đâu , mà xuất phát từ nội tâm tự cho là như vậy!
Đồ yêu bản thân mình một cách điên cuồng mà!
Lạc Thần Hi ở trong lòng yên lặng phỉ nhổ hắn, đồng thời quay đầu sang trừng mắt mà liếc hắn: "Thật là nói nhăng nói cuội mà, anh nhìn xem, chú Phó không hề thích anh, luôn nói với em, sao em lại lập gia đình khi còn trẻ như vậy cơ chứ! Hơn nữa, nếu như em lớn lên từ nhỏ bên cạnh ba mẹ ruột, thì thật sự không nhất định phải gả cho anh đâu."
"Em không gả cho anh, còn muốn gả cho ai hả?"
Vừa nghe xong lời này, thì sắc mặt của Mục đại thiếu lập tức thay đổi, một tay đè bả vai của Lạc Thần Hi lại, xoay người một cái, đặt cô ngồi ở ghế phía sau.