Bước đi của Phương Tử Thiến lập tức dừng lại, xoay người, cung kính nói: "Bạch tổng, ngài còn có chuyện gì cần phân phó không? Hay có xử phạt với tôi?"
Bạch Thế Huân muốn nhìn xem biểu tình trên mặt của Phương Tử Thiến, thế nhưng, nhìn thế nào cũng không thấy gì ngoài đỉnh đầu của cô cả.
"Phương Tử Thiến, cô có thái độ gì vậy hả? Giống như công ty ngược đãi cô vậy! Công ty có ép buộc cô làm thêm giờ sao? Có ép buộc cô suốt đêm viết báo cáo sao? Nếu như không có năng lực làm công việc này, thì dù mỗi ngày tăng ca đến nửa đêm cũng không có tác dụng đâu! Tôi không nhìn sự chăm chỉ đâu, tôi chỉ nhìn kết quả mà thôi, cho dù cô tăng ca nhiều cũng vô ích!
"Là, là lỗi của tôi! Bạch tổng, tôi. . .tôi tuyệt đối không có ý oán giận công ty, xin ngài tin tưởng tôi! Trong tài liệu có sai lầm đúng là do tôi không cẩn thận tạo thành, tôi lập tức đi sửa lại, xin ngài cho ... tôi một chút thời gian. . ."