Chờ Lạc Thần Hi nhận điện thoại xong trở về, thì phát hiện Mục Diệc Thần và Lục Văn Quân đều ngồi ở trên ghế salon nhìn cô chằm chằm, ánh mắt kia cực kỳ sắc bén.
Chỉ có Bánh bao nhỏ hoàn toàn không hề có cảm giác, chỉ cầm ipad xem phim hoạt hình.
Lạc Thần Hi bị hai người nhìn đến gai hết cả người, do dự một hồi, mới chậm rãi đi đến: "Mẹ, mẹ... mẹ làm sao vậy? Vì sao lại nhìn con?"
Lục Văn Quân đối với cô vẫy tay: "Thần Hi, con qua đây."
Lạc Thần Hi nhìn thấy sắc mặt của bà không tốt lắm, có chút ngơ ngác, theo bản năng nhíu mày, quay đầu liếc mắt nhìn Mục Diệc Thần ngồi ở bên người của Lục Văn Quân.
Nhưng mà, hai tay của Mục Diệc Thần đặt ở trên đầu gối, hắn ngồi cực kỳ nghiêm túc, như hình dáng đứa con ngoan, khiến tròng mắt của cô suýt chút nữa rơi trên mặt đất.
Người này... là Mục Đại thiếu mà cô biết sao? !
Không đợi Lạc Thần Hi nói cái gì nữa, cô đã bị Lục Văn Quân lôi kéo, ngồi xuống ghế salon.