Lạc Thần Hi sửng sốt một chút, theo bản năng cúi đầu lấy tay che đi ánh mắt của Bánh bao nhỏ.
"Đường Đường, không thể nhìn, cay mắt lắm!"
Trong đại sảnh, ngoại trừ Phó Văn Hiên đang khóc lóc thảm thiết, thì có thể nói mọi người đều lặng ngắt như tờ.
Vì vậy, tuy rằng thanh âm của Lạc Thần Hi cũng không vang dội, thế nhưng, tất cả mọi người đều nghe thấy được.
Mọi người trong đại sảnh lầu một, theo bản năng ngẩng đầu, hướng bọn họ nhìn lại.
Ngay cả tiếng khóc của Phó Văn Hiên cũng hơi ngừng lại.
"Mama, sao lại khóc dữ vậy? Mắt sưng thì phải làm sao đây? Cay mắt lắm hả mẹ?" Bánh bao nhỏ không hiểu quay đầu, chớp chớp mắt to, nhìn Lạc Thần Hi.
Nhưng mà, Lạc Thần Hi lại không để ý mà trả lời bé.
Bởi vì, cô đột nhiên phát hiện, tất cả mọi người đang nhìn cô, tình cảnh này. . . rất xấu hổ đấy!