Trong lòng của Phó Cánh Hiên cực kỳ hối hận, trước đây vậy mà tin tưởng Phó Giai Đồng như thế, tin lời nói dối của cô ta như vậy.
Suýt chút nữa vì vậy mà xúc phạm đến Điềm Điềm nhà ông.
May là, lúc đó tuy rằng ông không biết thân phận của Lạc Thần Hi, nhưng vẫn minh mẫn, dường như Đoạn Chỉ Ninh trên trời có linh thiêng luôn phù hộ cho ông, khiến ông hắn vài lần muốn làm nhưng luôn dừng chân trước bờ vực, không có làm ra chuyện gì không thể cứu vãn.
Phó Giai Đồng từ lúc Phó Lâm Sâm nói ra sự thật, thì cả người không còn sức lực, ngồi ngã ngửa trên mặt đất.
Cô ta cúi gục đầu, vừa... vừa xõa tóc dài rối tung xuống, che đi một nửa khuôn mặt của cô ta.
Nghe được sự phẫn nộ của Phó Cánh Hiên, Phó Giai Đồng đột nhiên ngẩng đầu lên, một ánh mắt giăng đầy mạch máu gắt gao nhìn chằm chằm Phó Cánh Hiên, lớn tiếng quát lên.
"Cháu... cháu cũng không muốn làm như vậy, cháu không muốn! Đều là...đều là bác ép cháu đấy!"