Phó Giai Đồng nghe được thanh âm, chậm rãi ngẩng đầu lên, bộ dáng yếu đuối, dường như chỉ cần một động tác này cũng sẽ tiêu hao hết sức lực toàn thân.
Vết thương trên trán chảy máu, dọc theo gò má trắng nõn của cô ta không ngừng nhỏ giọt xuống, thoạt nhìn khiến người ta thương xót..
"Sâm...anh Sâm...làm sao anh có thể đối với em như vậy. Em mới là em gái cùng anh lớn lên, khi còn bé anh còn nói, ai khi dễ em, thì anh sẽ giúp em đánh anh ta, hiện tại, Lạc Thần Hi xuất hiện, thì anh đã quên tình anh em giữa chúng ta, đối với em như vậy sao?!"
Vẻ mặt Phó Giai Đồng tỏ ra khiếp sợ cùng ủy khuất, cả người cũng bắt đầu run nhè nhẹ, nỗ lực muốn kích thích cảm giác tội ác của Phó Lâm Sâm.
Thật vất vả, Lạc Thần Hi và Mục Diệc Thần đi, ở đây chỉ còn lại cha con nhà Phó gia.
Đây là cơ hội duy nhất của cô ta, chỉ cần có thể tranh thủ sự đồng tình của hai người, cô... cô ta còn có cơ hội...