Bạch nhị thiếu ngày thường luôn hời hợt, dù cho chỉ ngả ngớn cũng khiến người khác mơ màng, đó là một loại khí chất phong lưu cao quý chỉ thuộc về các công tử nhà giàu.
Phương Tử Thiến nhìn thấy bằng mắt, lại còn cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô.
Cô không khỏi âm thầm cảnh cáo chính mình: Phương Tử Thiến, mày có thể có chút triển vọng được hay không, đã chia tay rồi, còn quay đầu nhìn người ta đến chảy cả nước miếng! Mày cũng không phải Lạc Thần Hi bị cuồng nhìn trai đẹp đâu!
Lúc này, Bạch Thế Huân lại lên tiếng: "Muộn thì cũng đã muộn rồi, sáng nay tôi tìm cô cũng không phải vì chuyện công việc, mà chỉ muốn trưng cầu ý kiến của cô một chút mà thôi."
"Trưng cầu ý kiến? Ý kiến gì cơ ạ?" Phương Tử Thiến mờ mịt.
Bạch Thế Huân vươn chiếc dây chuyền kim cương trong tay về phía của Phương Tử Thiến, để cho cô có thể thấy rõ ràng hơn một chút.