Nghe được thanh âm kích động của Bạch Thế Huân, thì lồng ngực của Phương Tử Thiến càng thêm đau đớn.
Cô có thể nghe được ra Bạch Thế Huân giấu đi sự tức giận trong lòng và cả sự không cam lòng.
Nếu có thể, cô cũng không muốn khiến Bạch Thế Huân thất vọng như vậy, cô hiểu hơn bất kỳ người nào, Bạch nhị thiếu luôn phong lưu phóng khoáng phóng đãng không kiềm chế được, mà lại có thể quỳ xuống đất cầu hôn cô, đại biểu cho quyết tâm và nỗ lực đến như thế nào.
Nhưng mà...
Phương Tử Thiến hít sâu một hơi, ép buộc chính mình tỉnh táo lại.
"Lặp lại lần nữa sao...không thành vấn đề! Tôi cho rằng...tôi cho rằng tiểu thư An gia An Nhược Anh, là...là đối tượng thích hợp kết hôn của anh, các người nên nhanh chóng…A!"
Thanh âm của Phương Tử Thiến bị nghẹn lại, nỗ lực lặp lại câu nói khiến cô tan nát cõi lòng kia.