Vốn dĩ bởi vì say rượu mà sắc mặt đỏ gay, càng thêm đỏ gay không thể nào nhìn nỗi nữa
Mục Diệc Thần ghét bỏ nhìn hắn một cái, vẫy tay một cái đuổi người pha chế rượu đi, lúc này mới quay đầu nhìn về phía hắn một lần nữa.
"Được rồi, thất tình thì cũng đã thất tình rồi, chuyện lớn gì chứ, lại vẫn học người ta mượn rượu giải sầu! Đầu óc của cậu có phải bị úng nước hay không hả? Ngày hôm qua không phải đường làm quan rộng mở, nói cậu đã tìm được đối tượng hẹn hò mới rồi sao? Ngày hôm nay sao lại thế này?"
Bạch Thế Huân thấy Mục Diệc Thần, giống như nhìn thấy cứu tinh, nắm lấy cổ tay của hắn.
"Diệc Thần, cậu. . . cậu nói cho tôi biết, vì sao. . .vì sao người phụ nữ kia có thể nhẫn tâm đến như vậy? Khi hai chúng tôi ở. . .ở chung với nhau, rõ ràng. . .rõ ràng ăn ý như vậy, ánh mắt của cô ấy nhìn tôi sáng rực rỡ như vậy, cô… người đàn ông đầu tiên của cô ấy là tôi mà!"