"Mục Diệc Thần, anh...đưa em điện thoại di động!"
Lạc Thần Hi không chú ý, điện thoại di động cũng bị người đàn ông giành mất rồi, tức giận đến mức cả khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, vươn cánh tay dài ra muốn cướp về.
Nhưng mà, Mục Diệc Thần vốn dĩ cao hơn cô, nên tay càng dài hơn, cô lại bụng lớn không dám làm gì, vốn dĩ không giành được.
Dưới tình thế cấp thiết, Lạc Thần Hi vươn tay, cố sức nhéo một cái trên cánh tay của Mục Diệc Thần, "Buông tay!"
Mục Diệc Thần bị đau, bực mình hừ một tiếng, suýt chút nữa vặn vẹo.
"Người phụ nữ này, em... em dám bạo lực gia đình với ông xã! Muốn lật trời à!"
Ngón tay của hắn thả lỏng một chút, điện thoại di động suýt nữa rơi xuống.
Ngay lập tức mắt của Lạc Thần Hi sáng lên, vươn tay đón lấy.