Từ nhỏ cô đã thiếu hụt tình thương, cho nên mới sợ người khác đối xử tốt với cô, sợ bản thân mình không tốt, khiến người ta chán ghét.
Cô cầm hộp thuốc mỡ, ánh mắt có hơi ảm đạm.
Anh sẽ luôn đối xử tốt với cô như thế này sao? Anh sẽ vĩnh viễn không rời bỏ cô sao?
Có thể bản thân bị ba mẹ ruột vứt bỏ, cho nên cô luôn lo được mất, nghĩ liền hiểu được.
Xe dừng ở bãi đỗ xe của một siêu thị, lúc này Lâm Sơ Tâm đã điều chỉnh tốt tâm trạng.
Lệ Cảnh Hàn cùng cô đi siêu thị. Lâm Sơ Tâm đẩy một xe mua sắm, anh lại tự giác nhận lấy đẩy đi. Lâm Sơ Tâm nhìn dáng vẻ anh đẩy xe, không nhịn được buồn cười.
"Hàn gia, anh đi siêu thị thế này đúng là có chút không hợp."
Một thân âu phục thủ công, cao lớn anh tuấn, lại có cảm giác ở nhà thế này, lát nữa những phụ nữ cùng các bà các cô ở siêu thị nhất định sẽ nhìn chằm chằm anh cho mà xem.
Là cô cô cũng nhìn thêm vài lần, dù sao anh tuấn như vậy, không nhìn thì hơi phí.