Lăng Tử Mạt đi lên phía trước khom người cười.
"Sơ Tâm, tôi có việc muốn tìm cô."
Lâm Sơ Tâm hơi ngạc nhiên, trước kia chưa bao giờ tán gẫu với Đường Đường, bây giờ cô ấy lại như vậy. Chẳng lẽ do cô bị tai nạn cho nên cảm thấy cô đáng thương hay sao.
Cô cũng không phải loại người khó ở chung, cho nên mỉm cười.
"Được thôi."
Lệ Nghiêm âm thanh lạnh lùng: "Muốn nói chuyện gì? Nói luôn ở đây đi."
Lăng Tử Mạt tuy rằng trong lòng khó chịu nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, khuôn mặt lãnh diễm nở nụ cười.
"Hàn, em cùng với Sơ Tâm nói chuyện của phụ nữ, chẳng lẽ anh cũng muốn nghe sao?"
Hai mắt cô nhìn chằm chằm hắn, là đôi mắt khiến người yêu thích.
Lệ Nghiêm đối diện với cô, cảm thấy không có gì không đúng biểu hiện của cô vẫn bình thường, không phát hiện ra hắn không phải Lệ Cảnh Hàn. Hơn nữa hắn tạm thời không muốn lộ thân phận với bọn họ cho nên không biểu hiện thái quá.
Lâm Sơ Tâm đã đeo xong cà vạt cho hắn, sửa lại một chút.