Lệ Cảnh Hàn xoay đầu, nhìn bà vui vẻ như vậy, tầm mắt đi xuống, thấy ánh mắt Lâm Sơ Tâm ẩn chứa đau lòng.
Đúng vậy, chính là hai chữ này.
Lệ Cảnh Hàn ánh mắt hơi ấm áp, sau đó tắt điếu thuốc cất bước đi qua.
Cậu kéo tay cô đeo chiếc nhẫn lên, ánh mắt hơi tối.
Lâm Sơ Tâm nhìn ngón tay mình sau đó nhíu mày nhìn cậu.
"Anh có ý gì?"
Rõ ràng không phải cậu ấy đưa sao bây giờ lại trả lại?
Chẳng lẽ đây không phải Hàn gia, nhưng cô nhìn thấy chính là cậu.
Lệ Cảnh Hàn lạnh mặt, đáp.
"Hành động này, em tự mình nghĩ đi."
Nói xong liền xoay người đi tới cửa, để lại cho hai người một bóng dáng soái khí mà lạnh băng.
Lâm Sơ Tâm vẫn đang nhìn tay mình, lại nhìn bóng dáng cậu đã đi xa.
Thím Lý mở miệng: "Phu nhân, tiên sinh có phải muốn cầu hôn cô không? Thật đáng mừng."
Lâm Sơ Tâm tay phải giơ lên chậm rãi hạ xuống, đây là ý của cậu sao? Khóe miệng lộ ra ý cười sau đó cười càng tươi.