Lệ Cảnh Hàn nhận điện thoại, là mẫu mới nhất, đưa cho Lâm Sơ Tâm.
"Cái này cho em, có việc gấp gọi cho Dục hoặc Jerry."
Đương nhiên là lúc Lệ Nghiêm xuất hiện lúc đó cậu đã ngủ say, không bảo vệ cô được.
Lâm Sơ Tâm nhận lấy, mở hộp cầm trên tay.
"Ừ, em biết rồi."
Chỉ cần có điện thoại, cô có thể dễ dàng liên lạc với bên ngoài, đột nhiên nghĩ tới không phải ở đó không có tín hiệu sao?
"Có điều không phải ở đó không có tín hiệu sao?"
Lệ Cảnh Hàn phân phó Bạch Khôi xong trở lại.
"Yên tâm, có tín hiệu, là hắn gạt em."
Lâm Sơ Tâm đột nhiên phát hiện mình nhiều lúc thật ngốc, người khác nói gì cũng tin.
"Ồ, vậy tốt rồi, anh đưa em về đi."
Dọc theo đường đi, Lệ Cảnh Hàn cũng không nói chuyện, chuyên tâm lái xe.
Lâm Sơ Tâm thỉnh thoảng xoay đầu nhìn cậu, cô thật sự nhìn không thấu Hàn Gia, ngược lại nhân cách thứ hai, cô cảm thấy có thể nhìn rõ.
Cô mím môi, định nói cái gì? Chính là không nói nên lời.