"Thím Lý, thím hãy chăm sóc Sơ Tâm thật tốt, đây là tiền thưởng cho thím. Chuyện này không cần nhắc lại, cũng không cần nói với tôi, hiểu không?"
Thím Lý hơi ngạc nhiên, vốn dĩ tiền lương đã rất cao, hiện tại lại cho thêm nhiều như vậy, bà không dám nhận.
"Tiên sinh, cậu đưa cho tôi đã nhiều rồi. Cái này tôi không thể nhận, tôi sẽ cố gắng chăm sóc phu nhân."
Biểu cảm của Lệ Cảnh Hàn rất đạm, ánh mắt như có ánh sắc lạnh, khiến người khác không dám đối diện.
"Cho thím thì thím nhận đi, nói chuyện với cô ấy, cô ấy một mình ở đây rất nhàm chán."
Cậu đem tiền nhét vào tay bà, sau đó lạnh lùng rời đi.
Thím Lý nhìn cậu đi xa, bộ dáng như một vị thần vậy, lại cúi đầu nhìn số tiền trong tay, cảm thấy công việc mà mình tìm được thật tốt.
Phu nhân cũng dễ ở chung, tiên sinh lại hào phóng như vậy, bà nhất định sẽ chăm chỉ làm việc.
Lâm Sơ Tâm ngủ khoảng một tiếng, đến hai giờ mới tỉnh dậy. Nhìn phòng ngủ quen thuộc cong môi lên cười.