Trợ lý của Trịnh Lôi trả lời: "Phu nhân vẫn đang đợi ngài, bà ấy đợi ngày về mới chịu uống thuốc."
Người khác đều đã rút ra ngoài, ông ngồi một mình thật lâu mới đứng dậy ra khỏi phòng.
Dù bây giờ có bận bịu thế nào, có chuyện gì quan trọng hơn nữa? Chuyện ông quan tâm nhất là Thời Niệm có uống thuốc hay không.
Ông rất hy vọng bà sẽ tốt lên.
Ông hy vọng bệnh của bà sẽ khỏi, quá khứ của bà ông chẳng quan tâm chút nào, chỉ sợ chính bà không chấp nhận nổi thôi.
Cho nên những năm gần đây, bà không dám gần gũi với ông.
Hơn nữa chỉ cần ông lại quá gần, bà cũng sẽ sợ, ông không đành lòng nhìn bà đau khổ. Nên chỉ có thể đứng xa nhìn, không quá gần gũi.
Thật ra hai vợ chồng sống chung như vậy thật không tốt, hơn nữa ông cũng là một người đàn ông bình thường.