Thời Niệm ra khỏi bếp: "Mọi người rửa tay đi, có thể ăn cơm rồi."
Lâm Sơ Tâm kéo Lệ Cảnh Hàn: "Đi, em đưa anh đi rửa tay."
Trước đó cô đã đi thăm quan với mẹ khắp nơi rồi, cho nên đã biết phòng vệ sinh tầng một ở đâu, liền kéo cậu đi rửa tay.
Cậu thích cô dính lấy mình như thế, hơn nữa dáng vẻ này của cô đáng yêu như một đứa trẻ vậy.
Cậu đưa tay xoa nhẹ đầu cô: "Sơ Tâm, thật ra em cũng có thể như An An vậy, thân mật với ba một chút."
Lúc nãy nói chuyện có thể nhận ra Trịnh Lôi rất yêu con gái mình. Lúc nãy cô rúc vào người cậu, cậu còn thấy được hâm mộ trong mắt Trịnh Lôi, cho nên cậu mới nhắc nhở Sơ Tâm.
Khuôn mặt nhỏ của Sơ Tâm có vẻ lo lắng: "Nhưng em mới gặp ba mấy lần mà, không thân mật nổi."
Dù sao những năm này cô vẫn luôn coi Lâm Quân mới là ba mình.