Nhìn anh nhắm mắt lại, đã ngủ rồi, Lâm Sơ Tâm cười cười.
Cô dường như tự nói: "Hàn, em sẽ nhớ anh, thật luyến tiếc để anh đi. Nhưng em muốn ở bên cạnh bọn họ, bọn họ đều già rồi, em lại còn chưa tròn chữ hiếu."
Nói xong cô lại nhìn anh thật sâu một cái, sau đó xoay người ra khỏi phòng, cũng tắt đèn giúp anh, đóng cửa lại.
Cô trở về phòng mình, nhìn mỗi vật phẩm bên trong, bọn họ đều chọn tốt nhất, xinh đẹp nhất.
Mỗi đứa con đều là bảo vật trong lòng bàn tay ba mẹ mình, cô là thật sự cảm nhận được.
Trước kia ở Lâm gia, bọn họ đối với cô như vậy, cô một chút cũng không cảm nhận được yêu thương.
Hiện tại ngẫm lại, chính mình thật ngốc, thế nhưng còn tưởng rằng Lâm Quân là cha mình, chỉ là bởi vì cô làm không tốt, cho nên ông ta mới không thích cô, không yêu cô.