Dục hơi nhướng mày, trên khuôn mặt yêu nghiệt hiện lên một tia ý cười.
"Cô nói đi."
Kỳ thật tối hôm qua anh chỉ là nhất thời hứng khởi, mới có thể đưa cô trở về trường học. Vừa nãy tới bệnh viện, cũng là muốn cho phóng viên chụp đến, anh muốn nhìn một chút thái độ của Đường Đường.
Dù sao liên lụy cô gái này vào chuyện này là anh ích kỷ, cho nên anh sẽ thỏa mãn yêu cầu của cô.
Lạc Đạn Đạn mắt nhìn Lãnh Phong, Lãnh Phong tự nhiên biết ý tứ của cô, vì thế nói với Dục.
"Nhị thiếu, tôi chờ ngài ngoài cửa."
Lãnh Phong rời đi, cũng đóng cửa.
Đôi mắt Lạc Đạn Đạn lấp la lấp lánh nhìn anh: "Lệ nhị thiếu, bà nội của tôi hôm nay nhìn đến tin tức thực tức giận, trái tim bà không tốt, cho nên tôi nói ngài là bạn trai của tôi. Tôi nói chúng ta đang quen nhau, là yêu đương bình thường, bà mới không có quá tức giận, nhưng là bà muốn gặp ngài."