Hai người đồng thời mở miệng, có điều giọng Bạc Dạ Bạch hơi lạnh, bao trùm sự mềm mại của cô.
Thấy thế, cô bé giống tiểu quỷ, giả bộ tự hỏi:
"Như vậy anh ơi, có phải anh chọc chị tức giận không?"
Đối mặt với trẻ con, Bạc Dạ Bạch đặc biệt kiên trì, bỏ đi vẻ lạnh lùng ngày thường, khom lưng xuống nhìn hai người:
"Đúng vậy, anh không cẩn thận chọc chị tức giận, lúc này chị mới rời nhà trốn đi."
Trong nháy mắt, Trì Vi trừng lớn mắt, tức giận nhìn thoáng qua người đàn ông, anh đang nói cái gì... Cái gì mà "Rời nhà trốn đi"? Cô mới không phải vậy có được không hả!
Mà cố tình, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé tái nhợt, híp mắt cười, dáng vẻ "Em biết ngay mà", quá đáng yêu!
Nếu như nói đây chỉ là kinh ngạc, câu nói tiếp theo của cô bé mới khiến Trì Vi bị dọa: