Tiết lộ

Vừa đóng cửa phòng lại cái rầm, Ly Ly sốt sắng đặt thằng bé ngồi trên giường, miệng hỏi dồn dập không ngưng:

- Ma nhi của mẹ, con có bị sao không? Nãy cô ta có làm gì không? Con còn gặp ai khác nữa không? Đã bảo gặp bất cứ ai thì hét lên gọi mẹ mà, tại sao con lại không làm thế? Con thật hư mà...

Sau khi kiểm tra xong, thấy cơ thể của Ma Kim không có gì bất thường, Ly Ly ôm chặt nó và khóc nức nở:

- Là lỗi tại mẹ, lỗi tại mẹ, đáng nhẽ mẹ không nên để con một mình, hãy tha thứ cho mẹ, con không sao thì tốt rồi...

Ma Kim là cả thế giới đối với Ly Ly, nó là nguồn sống duy nhất của nàng hiện tại. Vì con trai của mình, một người mẹ có thể làm bất cứ thứ gì.

Ma Kim vẫn không hề trả lời một tiếng nào, nó nhẹ nhàng gỡ cái ôm của mẹ nó ra rồi nhảy xuống đất, đứng vươn vai, lúc này nó lại trở về vóc dáng thiếu niên, vừa vặn với bộ đồ nàng may chứ không rộng phùng phình như ban nãy. Điều này làm Ly Ly vô cùng ngỡ ngàng.

Thằng bé liếc nhìn mẹ nó, tỏa ra nguồn sát khí như bao lần, chỉ là, lần này, mẹ nó có thể cảm nhận được. Nó nghiêm giọng nói:

- Ngừng yếu đuối đi. Ngoài con ra thì mẹ không được phép yếu đuối trước mặt ai cả.

Ly Ly có chút lo lắng, khí thế này rõ ràng không phải của một đứa trẻ ba tuổi: "Nó là ác quỷ thật sao?"

Nàng nuốt xuống nước bọt, cố tự nhủ "Dù là gì đi nữa nó cũng là con của ta." để trấn an bản thân.

Kế đó, Ly Ly ra sức chống lại luồng sát khí mãnh liệt, nhấc từng bước một tiến đến rồi ôm chầm lấy con trai. Sát khí của thằng bé ngay tức thì bị dập tắc bởi tình mẫu tử.

Ly Ly lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm, lại còn hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng trách mắng:

- Hài nhi ngốc nghếch ai dạy con nói bậy bạ cái gì đó hả?

Ma Kim cũng đưa tay lên lau đi dòng nước mắt đang ướt nhòa trên khuôn mặt của mẹ mình:

- Con chỉ không muốn mẹ bị người ta ức hiếp thôi.

Nước mắt của nàng lại lần nữa ứa ra ngoài:

- Mẹ của con có ai mà dám ức hiếp chứ.

Ma Kim gằng giọng, tỏ vẻ chững chạc:

- Tự lau nước mắt nước mũi đi, sau này chúng ta không cần phải bó buộc trong căn phòng này nữa.

- Ý con là sao cơ?

Nàng khụy người bên giường, đưa tay lên dụi dụi khóe mắt mình, trông thật mít ướt. Ma Kim cố tỏ ra chững chạc:

- Chúng ta ra ngoài thích nghi với cuộc sống này thôi, chỉ có thế mới giúp con đủ mạnh mẽ để bảo vệ cho mẹ.

Vừa nói, thằng bé vừa đỡ mẹ nó ngồi lên giường.

- Con không biết ngoài đó đáng sợ như nào đâu, mẹ không muốn, mẹ không cho đâu.

Ly Ly nói với cái giọng nũng nịu như đang cầu xin. Nhưng Ma Kim lại lớn tiếng phản bác:

- Đó là thông báo của con chứ không phải hỏi ý kiến của mẹ, nếu mẹ muốn rời xa con thì cứ ở yên trong phòng đi.

- Nhưng mà....

Ly Ly chưa kịp dứt lời, thằng bé bỗng khóa chặt nàng bằng một nụ hôn ướt át. Cơ thể nàng dường như mất hết sức lực, cũng chẳng có ý định phản kháng, cứ như vậy trong độ vài chục giây, luồng "ma khí" cứ luân phiên trao đổi giữa hai người, thậm chí còn chảy nước ra ngoài khóe môi.

- Con xin lỗi, con không báo trước.

Ma Kim dừng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt của Ly Ly, nó nói tiếp:

- Con đã truyền cho mẹ luồng sát khí của con, sau này, chỉ có người ta sợ mẹ, mẹ không còn sợ người ta nữa.

Nàng vẫn chưa định thần lại sau cú tấn công bất ngờ đó, thằng bé lại tiếp tục cưỡng hôn nàng, một tay đặt sau gáy, dìu người mẹ nó nằm xuống giường, tay còn lại mân mê nơi nhũ hoa nuôi dưỡng nó. Hơi thở hổn hển của nàng dần to lên trong căn phòng nhỏ. Đầu óc nàng bây giờ chẳng nghĩ ngợi điều gì nữa, dường như có điều gì sai khiến cơ thể nàng chấp thuận hành động ấy, nó như một bản năng mà chẳng bao giờ nàng dụng đến.

.

Cốc cốc.

Tiếng gõ cửa xé toạc bầu không khí kì lạ trong phòng. Ma Kim thở dài, ngồi dậy và đi ra cửa, Ly Ly vẫn đang nằm đó, tự hỏi bản thân rốt cuộc đã làm gì từ nãy đến giờ.

Tử Nguyệt hồn nhiên gọi ngoài cửa:

- Tỷ tỷ xinh đẹp của muội, muội đến rồi đây.

- Đến đúng lúc thật đấy!

Một giọng nói trầm vang lên khi cánh cửa vừa được kéo ra.

Tử Nguyệt giật mình, nàng ta giương tay thủ thế, sẵn sàng tự vệ, lớn tiếng hỏi:

- Ai?

Đằng sau cánh cửa, một thiếu niên ngước lên nhìn nàng, gằng giọng:

- Ma Kim, con trai của Ly Ly.

- Hả?

Tử Nguyệt há hốc mồm ngạc nhiên

"Vừa mới đây rõ là một đứa trẻ bé tí mà. Cơ mà đôi mắt đó thì không sai rồi." Nàng cẩn thận phân tích.

Ma Kim chau mày hỏi với vẻ khó chịu:

- Có vào không hay tiếp tục ngơ ngác ngoài đó?

Hắn quay người trở vào phòng, không quên nhắc nhở khách quý:

- Nhớ đóng cửa!

.

Căn phòng nhỏ bé, vốn chỉ quen với hơi ấm của hai mẹ con, lần đầu tiên đón nhận sự hiện diện của người thứ ba. Ma Kim nhanh nhẹn kéo chiếc ghế duy nhất lại gần giường, ý mời Tử Nguyệt ngồi, rồi mới quay lại đứng nép mình bên cạnh Ly Ly, người vẫn còn đang yên vị trên giường với vẻ mặt có chút bối rối.

Tử Nguyệt khẽ mỉm cười, ánh mắt ánh lên sự quan tâm chân thành khi thấy sắc mặt khác thường của Ly Ly. Nàng nhẹ nhàng rút chiếc khăn tay mềm mại, ý muốn giúp Ly Ly lau đi vệt nước còn vương bên khóe môi, giọng nói có chút lo lắng nhưng vẫn giữ chừng mực:

- Ly tỷ, sắc mặt tỷ trông không được tốt lắm. Có phải... có phải Đồ Bá công tử đã gây khó dễ gì cho tỷ không?

Nghe nhắc đến Đồ Bá, Ma Kim bất giác tặc lưỡi một cái, vẻ mặt tỏ rõ sự không hài lòng. Ly Ly giật mình, vội vàng xua tay, giọng có chút lắp bắp, né tránh ánh mắt của Tử Nguyệt:

- À... không, không có gì đâu muội. Chỉ là... ta hơi mệt một chút thôi. Muội đừng bận tâm.

Sự lúng túng của Ly Ly khiến Tử Nguyệt cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, không khí trong phòng trở nên có chút gượng gạo.

Để phá vỡ sự im lặng, Ma Kim bỗng đứng thẳng người, giọng nói trong trẻo vang lên, thu hút sự chú ý của cả hai:

- Tử Nguyệt tỷ tỷ, Ly Ly mẫu thân, hai người xem con biểu diễn một chút nhé!

Ly Ly thoáng giật mình khi nghe Ma Kim nói vậy.

"Nó định làm gì? Không lẽ nó định tiết lộ năng lực cho Tử Nguyệt biết sao?" Một nỗi lo lắng mơ hồ dâng lên trong lòng nàng. Nàng muốn ngăn cản, muốn nhắc nhở con trai phải cẩn thận, nhưng đầu óc nàng lúc này vẫn còn quay cuồng, cơ thể vẫn còn cảm giác lâng lâng khó tả.

Nàng cảm thấy một sự bất lực kỳ lạ, dường như mọi suy nghĩ, mọi hành động của mình đều trở nên chậm chạp, thiếu quyết đoán.

Ma Kim khẽ vươn vai, và một lần nữa, cơ thể nó lại thay đổi, lần này là hình dáng của một cậu bé khoảng mười tuổi, lanh lợi và hoạt bát. Nó nhìn Tử Nguyệt, nụ cười có chút tinh nghịch, giọng đầy vẻ tự hào:

- Đây là một trong những năng lực của con. Con có thể tùy ý thay đổi kích thước cơ thể, từ hình hài sơ sinh cho đến gấp năm lần tuổi thật của mình. Rất hữu dụng đấy nhé!

Tử Nguyệt tròn mắt, vẻ kinh ngạc không hề che giấu, nhưng sự tò mò nhanh chóng lấn át. Nàng nghiêng đầu, hỏi với giọng thích thú:

- Ồ, thật sao? Nghe thú vị quá! Vậy... nó hữu dụng như thế nào?

- Nhiều lắm!

Ma Kim nhún vai, tự tin nói:

- Ví như thay đổi dung mạo để trà trộn, che giấu thân phận khi cần thiết. Hoặc là... – nó ngừng lại, ánh mắt lém lỉnh quét qua người Tử Nguyệt rồi dừng lại ở vòng một của nàng, giọng nói có chút tiếc nuối giả tạo ...hoặc là để dễ dàng tìm được nguồn sữa chẳng hạn. Tiếc là, hình như Tử Nguyệt tỷ tỷ đây... không có thứ đó thì phải.

Tử Nguyệt theo phản xạ đưa tay che ngực, gương mặt xinh đẹp thoáng đỏ bừng. Nàng lườm Ma Kim một cái, giọng có chút trách móc nhưng không hề giận dữ, cố nén một nụ cười:

- Biến thái!

Xong, nàng khựng lại một chút, như sực nhớ ra sự cách biệt của tuổi tác và địa vị, trong lòng có chút hoảng hốt, giả vờ làm ra điệu bộ tự nhiên, bật cười khúc khích, quay sang Ly Ly nói nhỏ, giọng đầy ẩn ý: "Ly tỷ xem kìa, quý tử nhà tỷ thật biết trêu ghẹo đó!"

Ma Kim dường như không mấy để tâm đến lời của Tử Nguyệt, có lẽ nó cũng chưa hiểu hết ý nghĩa của từ "biến thái". Nó nhanh chóng trở lại vóc dáng thiếu niên tuổi mười lăm, rồi hào hứng nói với Tử Nguyệt, giọng có chút bí mật:

Tử Nguyệt tỷ tỷ, con còn có một thứ này hay hơn nữa muốn cho tỷ xem. Nhưng tỷ phải hứa là giữ bí mật tuyệt đối đó nha!

Tử Nguyệt lập tức sáng mắt lên, sự tò mò hiện rõ trên gương mặt. Nàng chồm người về phía trước, giọng đầy vẻ mong đợi, nhưng vẫn không quên liếc nhìn Ly Ly một cách ý tứ trước khi đáp lại Ma Kim bằng một giọng điệu vừa ra vẻ người lớn, vừa có chút tinh nghịch:

- Được rồi, được rồi! Mau cho ta xem nhà ngươi còn giấu giếm bí mật gì nữa nào?

Ly Ly nghe con trai tuỳ tiện thể hiện trước mặt Tử Nguyệt, trong lòng càng thêm bất an. Nàng muốn lên tiếng, nhưng cổ họng lại như có gì đó chặn lại. Ánh mắt nàng nhìn Ma Kim đầy phức tạp, vừa lo sợ bí mật của con bị bại lộ, vừa có một cảm giác xa lạ, rằng đứa con trai mà nàng hằng yêu thương dường như đang dần vượt ra khỏi tầm kiểm soát của mình.

Nhưng rồi, một suy nghĩ khác lại len lỏi: "Có lẽ... có lẽ Ma Kim biết nó đang làm gì. Sau những gì vừa xảy ra, có lẽ mình nên tin tưởng nó hơn một chút."

Ma Kim cũng không phụ sự kỳ vọng của mỹ nhân, tiểu nghịch tử vận ma khí hội tụ đan điền, sức mạnh nhị giai được hé lộ, chưa dừng lại ở đó, khắp người của hắn nổi lên những hoa văn màu đen, chúng lan dài ra hai cánh tay, hắn chụm hai bàn tay lại tạo thành hình con rồng, những vệt đen cũng theo đó hóa ra vũ hồn. Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào Tử Nguyệt khiến nàng cảm thấy một sự nguy hiểm cận kề.

Ma Kim điều tiết hơi thở, đưa luồng sát khí hướng đến Tử Nguyệt, xuyên qua lớp vải khiến da thịt nàng có thể cảm nhận luồng khí lạnh lẽo chết người đó, Hắc Long cũng theo những luồng khí đó mà quấn quanh cơ thể nàng.

.

Hụp.

Ma Kim bất ngờ khụy người xuống, hoa văn đen, vũ hồn, sát khí cùng lúc biến mất, Ly Ly ngay lập tức chạy đến dìu con trai trong lúc Tử Nguyệt vẫn còn đang bỡ ngỡ.

"Nay lại dùng hết năng lượng rồi." Ma Kim thầm nghĩ.

Hắn nhìn sang Tử Nguyệt và hỏi:

- Này, tỷ có đem theo tí huyết tinh thể nào không?

Ly Ly ngỡ ngàng hỏi:

- Sao con biết về huyết tinh? Mẹ chưa từng dạy con mà.

Ma Kim ôn tồn giải thích:

- À, con quên nói cho mẹ biết, lúc mẹ sinh con ra, mẹ vì trọng thương nên đã chết, con vì muốn hồi sinh mẹ nên tách vũ hồn mình ra làm hai, chính vì vậy, bất cứ chuyện gì xảy ra với mẹ con đều biết rõ như lòng bàn tay, ngay cả kỹ năng mẹ vận dụng, con cũng sao chép lại.

Tử Nguyệt và Ly Ly đơ người, không dám tin đây là sự thật.

Tuy vậy, Tử Nguyệt cảm thấy thằng bé rất thú vị, nàng bèn đáp lời:

- Tiểu đệ khiến ta từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, tiếc là lúc này ta không mang theo huyết tinh bên người, để ta về phòng lấy nhé!

- Nếu tỷ không ngại, thì cho đệ hút máu trực tiếp đi, bình thường hay hút của mẹ mà giờ mẹ đang suy nhược, ta không nỡ, sẵn ta cho tỷ thấy thiên phú khác của ta.

- Hả! À ờm được thôi, chỉ là chút máu tanh hôi thôi mà.

Tử Nguyệt đưa cổ tay ra nhưng Ma Kim được nước lấn tới:

- Ai bảo máu ở đấy, ngay trên kia mới giàu dinh dưỡng, đã lấy thì lấy cho chất lượng.

Tử Nguyệt ngại ngùng khẽ nghiêng đầu, để lộ ra bờ vai và chiếc cổ trắng nõn nà, không quên dặn dò:

- Nhanh lên đấy!

Mỡ dâng miệng mèo, ngại gì không húp. Thế là Ma Kim chồm người sang, lấy tay nhẹ nhàng vén những lọn tóc còn vương lại, sau đó kề miệng vào, hai răng nanh bắt đầu dài ra và nó từ từ lún sâu vào cổ nàng.

Tử Nguyệt bỗng kêu khẽ một tiếng xen lẫn cảm giác xấu hổ và vui sướng. Hút hít được vài giây, hắn tạm dừng lại và khen ngợi:

- Ngon ngọt thơm thế này mà bảo tanh hôi.

Tử Nguyệt ngại ngùng đáp:

- Đã xong chưa đấy. Mau lên!

Có vẻ không chỉ mỗi hắn mà nàng ấy cũng chưa muốn dừng lại. Mặc dù không hiểu ý nhưng hắn theo bản năng tham lam liền tiếp tục:

- Hiếm khi có cơ hội, cho đệ xin thêm một lát nữa.

Lần này hắn mạnh bạo hơn, một tay đặt lên vai nàng, tay còn lại đặt lên đùi, xoa chậm rãi.

Mắt của Tử Nguyệt dần nhắm lại, đôi môi nhỏ hé mở ra. Cách lấy máu này nàng chưa thấy bao giờ, chỉ nghe trong những câu chuyện truyền miệng về những con quỷ cắn xé cổ người ta, chứ làm gì có con quỷ nào nhẹ nhàng như này. Cảm giác không đau lắm thay vào đó một thứ gì đó "là lạ" đê mê di chuyển theo trong dòng huyết mạch. Nàng chuyển sang thở gấp bằng cuốn họng.

- Thôi nhiêu đây là dư rồi.

Ma Kim bất ngờ dừng lại, đứng thẳng người lên và nói.

Tử Nguyệt mắt mở tròn xoe, nhìn với thái độ kiểu "Sao xong nhanh vậy?", nhưng miệng thì nói ngược lại:

- Hơi lâu rồi đấy!

Ma Kim không gượm được cười lớn:

- Đúng là ta hút nhiều thật, máu dồn lên trên khiến hai má của tỷ ửng đỏ cả lên rồi kìa, ha ha.

Tử Nguyệt thẹn thùng, chống chế nói:

- Mẹ của đệ cũng đỏ mặt kìa, sao không nói.

Ma Kim quay sang nhìn Ly Ly, thấy nàng lấy tay che mặt, lại cười phá lên:

- Ha ha ha, ta có hơi tăng động rồi. Nhưng mà nhìn cảnh này đáng yêu chết mất!

Tử Nguyệt không kiềm được cảm xúc, đứng dậy hét lên:

- Cái tên nhóc ngang ngược nhà ngươi. Bây giờ ta có việc. Đợi lúc ta quay lại sẽ trừng trị ngươi sau.

Rồi nàng lễ phép cúi chào Ly Ly tiểu thư:

- Muội xin cáo lui. Kẻo có kẻ thấy muội tiến về hướng này lâu quá thì nghi ngờ.

Ly Ly cũng đứng lên lịch sự nói:

- Để ta tiễn muội.

Như một thói quen, Ma Kim sau khi ăn uống no say thì lăn ra ngủ say như chết.