Ánh sáng từ pháp bảo "đèn linh quang" tỏa ra rực rỡ, xua tan bóng tối âm u trong hang động và phần nào sự căng thẳng và hồi hộp.
Nhóm người Thiên Khả thận trọng tiến bước, mắt quan sát kỹ lưỡng từng ngóc ngách, nhưng không phát hiện bất kỳ dấu hiệu nào của bẫy hay trận pháp. Sự yên tĩnh đến lạ thường khiến cả nhóm càng thêm cảnh giác.
Trong lúc mọi người đang tìm kiếm lối đi, Đặng Văn Hùng chợt dừng lại trước một tảng đá lớn nằm sát thành hang bị bao phủ bởi rêu phong. Tảng đá này trông có vẻ khác biệt so với những phiến đá xung quanh, bề mặt đằng trước gồ ghề, còn phía sau nhẵn nhụi màu sắc cũng chênh lệch. Nhận thấy điều bất thường, y liền quay sang nhóm đồng đội, điềm đạm nói:
- Đợi một chút, để tại hạ thử kiểm tra thứ này. Khả cô nương, phiền cô chiếu đèn vào đây giúp ta.
Vài khắc mò mẫm, Đặng Văn Hùng khéo léo kích hoạt được cơ quan. Một tiếng động trầm đục vang lên, tảng đá bên phải từ từ xoay tròn và mở ra một cánh cửa dẫn vào căn phòng bí mật. Cả nhóm nhìn nhau, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa phấn khích. Đây có lẽ là nơi mà bọn bắt cóc đã giam giữ con tin.
Không gian trong này lạnh lẽo và tối tăm, chỉ có vài món đồ đơn sơ nằm rải rác khắp nơi. Căn phòng trông như đã bị bỏ trống lâu ngày, nhưng dấu vết còn sót lại cho thấy đây từng là nơi nghỉ ngơi tạm bợ của ai đó, rất có thể chính là tên cầm đầu bọn bắt cóc.
Một chiếc giường cũ kỹ đặt sát góc tường thu hút sự chú ý của cả nhóm. Trên tấm ga giường bằng vải thô cứng đẫm máu khô, những vệt đỏ sẫm loang lổ. Thiên Khả bước tới gần, đôi mắt cô thoáng hiện vẻ kinh hoàng khi nhận ra lượng máu lớn này không giống như thứ mà một người bình thường có thể chịu đựng nổi.
Thiên Khả lắp bắp hỏi, giọng nói run rẩy lộ rõ sự lo lắng.
- Đây... đây là máu của Mẫn muội sao? Muội ấy, rốt cuộc đã gặp chuyện gì? Chẳng nhẽ...
Chu Tịnh Y đứng cạnh nàng, nhẹ nhàng đặt tay lên vai để an ủi:
- Sư tỷ đừng quá đau lòng. Chúng ta vẫn còn hi vọng mà. Chắc gì đây đã là máu của Hồ Mẫn, cô ta có giá trị đổi với Kim gia như vậy, đám ám hội không ngu xuẩn đến việc gây khó dễ đâu. Có khi đây chỉ là một chiêu trò tâm lý đánh lạc hướng trì hoãn chúng ta.
Bạch Hoàng cúi gầm mặt, trầm giọng nói:
- Hồ Mẫn cô nương chắc chắn không sao đâu, nàng ấy không phải là người chịu khuất phục dễ dàng như vậy. Nào chúng ta hãy tìm kiếm, biết đâu còn không gian bí mật nào đó.
Những lời an ủi ấy dường như chẳng làm dịu được tâm trạng của Thiên Khả. Nàng cắn môi, cố gắng kiềm chế nước mắt, nhưng ánh mắt vẫn long lanh vì xúc động.
Phía đối diện, một tấm màn mỏng treo lơ lửng trước bức tường đá thu hút sự chú ý của Trần Tiếu Ngạo. Tấm màn vốn màu trắng xám giờ đã rách nát, giữa thân nó là một cái lỗ lớn đủ để một người chui qua. Những mảnh vải tua rua xung quanh mép lỗ trông như bị xé toạc bởi một lực mạnh mẽ. Y chau mày đưa ra phán đoán:
- Hẳn là có ai đó đã dùng vũ lực để phá tung cái này. Như cố ý dẫn dắt chúng ta.
Cả nhóm quyết định chia nhau ra để kiểm tra toàn bộ căn phòng, hy vọng tìm thấy manh mối về Hồ Mẫn hoặc bất kỳ cơ quan ẩn giấu nào khác.
Thiên Khả cùng Chu Tịnh Y kiểm tra khu vực xung quanh chiếc giường, lật tung từng mảnh vải và thậm chí gõ nhẹ vào các phiến đá dưới sàn nhà để xác định âm thanh khác thường.
Đặng Văn Hùng thì tập trung vào thông đạo tối tăm kia, cẩn thận quan sát từng kẽ hở nhỏ nhất, chợt y thông báo:
- Có vết máu ở đây, có vẻ Hồ Mẫn hoặc ai đó đã đi qua cái lỗ này. Hay để tại hạ mở đường.
Trần Tiếu Ngạo liền nhắc nhở:
- Khoan đã, biết đâu đây là bẫy, lối đi đó chật hẹp, vô cũng nguy hiểm. Hãy tiếp tục tìm kiếm xung quanh.
Sau vài phút lục soát không ngừng nghỉ, kết quả họ thu được chỉ là sự thất vọng, không hề có cơ quan nào khác cả.
Thiên Khả nhanh chóng nảy ra ý tưởng:
- À, ta đây có thể dùng phân thân! Hãy để ta thăm dò thông đạo đó
Dứt lời Thiên Khả triệu ra phân thân rồi sử dụng nó để chui qua cái lỗ, mặc dù ban đầu cơ thể đẫy đà có hơi chật vật bởi không gian hẹp, nhưng chui qua một đoạn thì nó đã mở rộng hơn. Dùng đèn linh quang soi sáng thì thấy một vài vết máu còn vương lại trên đá, nhưng không nhiều. Nàng thử tắt đi đèn linh quang thì phát hiện ở xa xa có phản xạ lại ánh sáng.
- Đây là lối ra!
Bản thể Thiên Khả trong căn phòng vui mừng hét lên, một suy nghĩ tích cực thoáng qua: "Nếu như vậy thì rất có thể chàng ấy đã đi trước ta một bước."
Cả nhóm cứ theo chui qua cái lỗ đó để thoát khỏi hang động một cách dễ dàng.
Mặt trời sắp lặn, những đám mây ửng lên màu cam mang lại cảm giác bình yên hiếm hoi sau những giờ phút căng thẳng. Một làn gió mát thổi qua, làm dịu bầu không khí ngột ngạt mà họ vừa trải qua.
Chờ sẵn tại lối ra là một trong hai giáo đồ của Nhật Nguyệt giáo từng được cử đi đón tiếp đoàn đệ tử Thanh Long môn. Thiên Khả vội vàng tiến tới chỗ tên thuộc hạ để hỏi thăm tình hình:
- Các ngươi đã cứu được Mẫn muội phải không?
- Bẩm Khả phu nhân, Mẫn phu nhân đã bình an vô sự, hiện đang cùng gia chủ tịnh dưỡng, phiền phu nhân cùng các vị đại hiệp theo nô tài đến điểm tập kết. Phía trước e rằng còn một ải nữa.
Mọi người trong tổ đội nhìn nhau, gật đầu chấp thuận, sau đó phi hành theo vị giáo đồ kia, trong lòng sục sôi chiến ý.
.
Ba mươi phút trước, Ma Kim đã thành công kiếm được mật đạo nằm đằng sau hang động.
Dưới ánh sáng chói mắt của đèn linh quang, Hồ Mẫn từ từ mở mắt, cảm giác đầu óc còn mơ hồ như chìm trong sương mù. Nàng nhận ra mình đang nằm gọn trong vòng tay ấm áp và vững chãi của Ma Kim, hơi thở trầm ổn của hắn như một giai điệu dịu dàng vỗ về tâm hồn nàng.
Khi ý thức dần trở lại, ký ức đau đớn về độc tố hành hạ cơ thể ùa về, nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là những cơn nhức nhối âm ỉ, à không, khắp các huyệt đạo đều là kim châm.
- Chủ nhân...
Hồ Mẫn khẽ gọi, giọng nói yếu ớt nhưng đầy nũng nịu, đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy. Đôi mắt to tròn long lanh nhìn lên Ma Kim với vẻ vừa trách móc vừa dựa dẫm, tựa như một chú mèo con bị bỏ rơi giữa bão tố.
Nàng nhe răng, tỏ ra bản thân rất ổn, vờ trêu chọc:
- Là kim châm kích dục sao?
Ma Kim cúi xuống, ánh mắt ôn nhu nhưng không giấu nổi sự lo lắng lẫn yêu thương sâu sắc. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bạch kim mềm mại của nàng, giọng trầm ấm vang lên:
- Im lặng nào! Đồ phiền phức.
Hồ Mẫn nhăn mặt, cố gắng ngọ nguậy người, nhưng mỗi cử động đều khiến nàng cảm thấy yếu ớt vô cùng. Nàng bĩu môi, biểu cảm trẻ con hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp:
- Anh không thương em!
Ma Kim khẽ thở dài, bàn tay to lớn nâng nhẹ gáy nàng. Hắn đưa cổ tay mình gần sát môi Hồ Mẫn, nơi làn da mỏng manh đã được cắn nhẹ bởi răng nanh sắc bén của chính nàng trước đó. Máu tươi từ vết cắn bắt đầu rỉ ra, đỏ thẫm dưới ánh đèn.
- Còn sức chứ?
Không còn thì cũng phải còn, Hồ Mẫn ngoan ngoãn há miệng, đôi môi mềm mại chạm vào cổ tay Ma Kim. Nàng nhắm mắt lại, tận hưởng dòng máu ngọt ngào chảy vào cơ thể, mang theo sức mạnh kỳ diệu làm tan biến mọi đau đớn. Với khả năng đặc biệt của mình, nàng hấp thụ từng giọt máu quý giá ấy, cảm nhận từng tế bào trong cơ thể dần hồi sinh, da thịt tái tạo, khí lực quay trở lại.
Khi đã no đủ, Hồ Mẫn buông cổ tay Ma Kim ra, đôi má ửng hồng vì thỏa mãn. Nàng dụi đầu vào ngực hắn, giọng nói ngọt như mật:
- Em muốn ngủ thêm một chút nữa...
Ma Kim khẽ cười, ôm chặt lấy thân hình nhỏ nhắn của nàng, bàn tay xoa nhẹ lưng để an ủi:
- Ừm. Ngủ đi. Khi tỉnh dậy ta sẽ cho nàng thêm chút nữa.
Hồ Mẫn khép mắt lại, cảm giác an toàn và bình yên bao trùm. Trong giấc mơ, nàng mỉm cười, biết rằng dù thế giới có tàn khốc đến đâu, chỉ cần có Ma Kim bên cạnh, nàng sẽ luôn vượt qua tất cả.
Cảnh tượng ấy thật đẹp, như một bức tranh hoàn hảo giữa không gian lạnh lẽo, nơi tình yêu và sự bảo vệ hòa quyện thành một bản giao hưởng dịu dàng.
Nhưng cảnh đẹp thường không kéo dài, giây tiếp theo, Ma Kim nhẫn tâm túm mái tóc dài suôn mượt của nàng, lôi nàng men theo thông đạo chật hẹp để thoát ra ngoài.
- Úi, da!!! Đồ tàn nhẫn!!! Anh không thương em!!!