BIỆT ĐỘI RỒNG - CHƯƠNG 1
Hồi 5: TRUY VẾT
Chiếc bus T-DRAGON dừng lại ở khu cảng cạnh bờ sông. Thiên Ý cũng tạt vào một góc gần đó, nhưng giữ khoảng cách khá xa với xe của đồng đội.
Trời ngả chiều, những bụi cây và lùm cỏ dại rải rác đung đưa trong gió nhẹ, âm vang tiếng động cơ chạy trên sông, cũng khác hẳn với sự ồn ã trên đường phố. Và, ít ra, trước dòng sông, bao giờ cũng cho người ta cảm giác mọi thứ dễ thở hơn, mênh mông hơn, mà cũng vô định hơn.
Dưới cảng, lác đác vài chiếc thuyền và xà lan ra vào bến. Xa xa, cách vị trí mọi người dừng chân chừng 800m, có một dãy kho hàng chất đầy container.
Hoàng Phi vừa xuống xe liền tiến đến ngay phía sau Thiên Ý. Anh đưa tay choàng qua bờ vai cô, ánh mắt cười nhìn Thiên Ý ấm áp, rồi thì thầm:
- Em nghỉ ngơi chút đi. Nhớ luôn giữ liên lạc với anh và mọi người nhé!
Nhưng, đáp lại lời Hoàng Phi, chỉ có tiếng con nước xao xác vỗ nhẹ bờ sông, theo từng đợt thuyền lướt ngang. Nụ cười ngọt ngào của anh mới nửa chừng đã chợt tắt. Gương mặt Thiên Ý lạnh lùng, tầm mắt xa xăm nhìn về phía chân trời. Hoàng Phi thoáng gượng gạo buông tay và khẽ đưa túi thực phẩm cho Thiên Ý. Cô cầm lấy, rồi bước ra một góc sát bờ sông, mặt vẫn lạnh băng và im lặng.
Phi tần ngần nhìn cô một lúc, rồi đành quay lại với mọi người. Anh vừa đi vừa thở dài… Mở khóa cánh cửa tâm hồn tổn thương, khép kín quá lâu, rất cần sự kiên nhẫn!
******
Trời tối dần, các thành viên của biệt đội đều đã xuống xe, vừa thả lỏng, hít thở không khí trong lành bên sông, vừa tranh thủ quan sát và dò tìm tín hiệu xung quanh. Chỉ có Chip là cứ xoa bụng liên tục.
- Cha… cha… Cần phải lấy lại năng lượng thôi!
Chip thì thào với chính mình, nhưng lại đưa mắt nhìn Bách Hợp. Chị nuôi rất hiểu ý, liền đưa cho Chip một ổ bánh mì, không quên châm chọc.
- Bụng bự hơn trống rồi nghe nhóc!
Chip chỉ cười trừ, rồi giả lả nhìn qua hướng khác…
Bên hông chiếc bus, Lâm Chill đang kiểm tra tình trạng xe. Anh mân mê hình tròn có logo "T-DRAGON" và lẩm bẩm.
- Nè ngựa chiến! Nghe nói ở đây bọn cướp dạo rất manh động. Nhưng tao tin, mày vẫn luôn bảo vệ tao và các anh em được toàn mạng!
Lâm Chill mỉm cười, vẫn tiếp tục dùng khăn mịn lau nhẹ logo và thân xe, mặc kệ Bách Hợp đứng bên cạnh cười khẩy.
- Lại tự kỷ nữa rồi…
Mạng di động vẫn hoạt động bình thường, nhưng định vị bức xạ thì không. Cái bóng lặn mất tăm!
Đội trưởng đứng gần đó chau mày lầm bầm.
- Vậy… chúng ta lên xe tranh thủ nạp thêm năng lượng, rồi cùng tìm cách lôi cái bóng đó ra, ha sếp!?
Mọi người đành quay vào trong xe, theo lời nhắc nhở của chị nuôi.
Riêng Hoàng Phi trở lại chỗ Thiên Ý. Vẫn thái độ ân cần, anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt nồng nàn, như muốn đặt một nụ hôn lên trán cô gái. Nhưng, Thiên Ý vẫn bất động, lặng nhìn khoảng không giữa dòng sông. Thêm một lần nữa, cảm xúc của Hoàng Phi lại rơi… Anh chỉ còn biết ngồi yên, nhìn vạt nắng hoàng hôn còn sót lại. Tần ngần thêm chút, Phi cất giọng bâng quơ.
- Tra vài dữ liệu về nơi này, hy vọng sẽ ra được manh mối nào đó.
Lại chờ trong im lặng, vẫn không thấy sự phản hồi của Thiên Ý. Hoàng Phi tiếp tục nói một mình.
- Có một câu chuyện về tiếng khóc trong đêm.
Chàng trai tìm các thông tin liên quan, rồi để điện thoại lên ngang tầm hai người có thể cùng xem được và cố tình đọc lớn.
- "Ở quanh khu cảng này, cứ khi trời tối, trước giờ ngủ, lại nghe văng vẳng tiếng khóc, lúc rên rỉ thống thiết, lúc nấc nghẹn từng cơn, lúc bi thương ai oán, …"
Cả hai cùng chăm chú cho hết những câu chuyện, nhưng kết cuộc chẳng có gì đặc biệt, cũng không có điểm nổi bật hay khả nghi, mà chúng chỉ là những chuyện không đầu không đuôi.
- Mấy người này… kiểu như đang giựt tít câu like thôi!
Vừa nói, Hoàng Phi vừa nhìn Thiên Ý. Nhưng cô vẫn chỉ trả lời anh bằng sự im lặng. Hoàng Phi tỏ vẻ chán nản, thả người xuống vạt cỏ sau lưng, gối đầu lên cánh tay. Anh nhắm mắt lại, mà trong đầu vẫn ngổn ngang bao suy nghĩ, vầng trán khẽ nhíu từng nếp nhỏ theo mỗi suy tư, trăn trở.
- Trong lòng cô ấy đang thế nào?
- Cái bóng đó là gì?
- Bé Ruby hiện giờ ra sao? ...
Rồi cứ như vậy, anh dần lịm đi khi nào chẳng biết. Lúc này, Thiên Ý nghiêng đầu nhìn Hoàng Phi. Ánh mắt sâu thẳm của cô xoáy vào đôi mắt đang nhắm nghiền của anh. Cô cất điện thoại vào túi áo cho anh, rồi khẽ đưa tay nhè nhẹ chạm vào má Hoàng Phi. Cô hiểu và cảm nhận được sự lo lắng, quan tâm của anh dành cho cô. Tuy nhiên, còn nhiều vướng mắc trong lòng, khiến giữa cô và anh vẫn có một khoảng cách vô hình.
Nhìn theo ánh sáng yếu ớt của mấy tia nắng cuối ngày đang dần tắt phía bên kia sông, Thiên Ý thấy nhiều bóng hình hỗn loạn chập chờn trôi lờ mờ. Là cô, dùng thân mình chắn trước mũi kiếm của tôn sư để cứu mạng Hoàng Phi và cũng chính là cô, đã chém bay thanh kiếm trên tay vị tôn sư ấy. Hình ảnh đó vẫn luôn ám ảnh khiến cô không thể gần anh hơn. Cùng xen lẫn vào mớ hỗn độn ấy, là ký ức cô bị truy sát với nỗi sợ hãi, nhịp thở gấp, người rã rời, mắt mờ mịt, tay quơ quào trong bóng tối, chân chạy điên cuồng và phía sau là bọn sát thủ rượt đuổi, dọa giết… khi ấy, cô cũng chỉ bằng bé Ruby bây giờ.
Càng nghĩ, Thiên Ý càng thấy xót xa, lòng như thắt lại. Cô chắc rằng, Ruby cũng đang rất sợ hãi. Mắt cô long lên, nghiến chặt răng, nắm đấm siết lại trong lòng bàn tay, người run theo hơi thở sâu kìm nén tức giận…
Cô đứng bật dậy, tiến nhanh về phía chiếc mô tô, khởi động xe, rồi chạy đi một cách vô định trên con đường vắng, trong đầu cứ ám ảnh về bé Ruby và câu chuyện vừa đọc với Hoàng Phi.
Đang suy nghĩ mông lung, chợt có tiếng còi vang to kéo dài. Từ phía sau, một chiếc xe tải lớn kéo theo container lao tới với vận tốc cao, ép sát xe Thiên Ý, nghênh ngang giành đường, vượt qua mặt mô tô, làm cô giật mình. Cô lập tức bẻ lái vô lề, nhưng vẫn kịp thấy phía trên cabin, gương mặt tên tài xế nhìn rất ngổ ngáo và hai gã phụ xe đằng đằng sát khí. Trong phút chốc, trực giác báo cho Thiên Ý là có điều khả nghi. Thoáng phân vân, nhưng rồi cô quyết định tăng tốc, bám sát chiếc xe hàng này.
Chiếc xe vẫn tiếp tục chạy về hướng dãy nhà kho. Cuối cùng, nó dừng lại trước một khu nhà kho sơn đen, có cánh cổng rất lớn, vẽ hình hoa Champa trắng. Gã tài xế bấm còi inh ỏi, cánh cổng liền rộng mở cho xe chạy vào, tức thì Thiên Ý cũng vặn ga lướt theo ngay phía sau. Đột nhiên, chiếc mô tô bị một phản lực mạnh đẩy ra xa, khiến cô suýt mất tay lái.
Cánh cổng đóng sầm lại. Mô tô bị áp lực tạt ngang, bánh xe trượt ra gần giữa đường. Thiên Ý lập tức phản ứng thật nhanh, ghì chặt tay lái, chống một chân xuống đất, xoay đầu xe, xoáy 90 độ với cổng, để giảm tương tác của luồng phản lực, rồi bất ngờ ghim xe lại… Cô ngẩng đầu lên, phóng ánh mắt đanh thép về phía cổng. Nhưng chưa kịp định thần, thì tiếp tục bị đẩy thêm lần nữa, qua hẳn bên kia đường. Cô quyết định dừng xe, đứng đối diện cổng, nhìn chăm chăm vào hình vẽ.
Bỗng, mặt dây chuyền trên cổ Thiên Ý loé sáng. Cô nhìn xuống mặt dây chuyền đang phát sáng với sự nghi ngờ lớn hơn. Bên trong kia, chắc phải có bức xạ, chất độc, vũ khí, hoặc máy móc phát ra từ trường nguy hiểm,… mới khiến cho mặt dây chuyền của cô phản ứng. Điều đó càng thu hút cô nhìn xoáy vào nhà kho, với ánh mắt đầy hoài nghi.
Thiên Ý thầm nghĩ:
- Trong đó chắc chắn có mờ ám! Phải thận trọng mới được!
Cô nép mô tô vào một lùm cây, khuất xéo cánh cổng bên kia đường, đảo mắt quan sát xung quanh, rồi từng bước tiến về phía hông khu nhà kho, tìm cách đột nhập vào bên trong.
Thật kỳ lạ, toàn bộ những bức rào chắn vây quanh đều không thể tiếp cận. Thiên Ý vẫn tiếp tục bị một phản lực vô hình đẩy ra. Định thần một chút, cô đứng yên, mở rộng hai chân, bắt đầu vận khí. Thiên Ý hít sâu và đưa hai cánh tay lên cao, rồi chầm chậm di chuyển lòng bàn tay hướng vào nhau. Khoảng giữa hai bàn tay từ từ sinh ra một luồng khí xoay tròn, kèm theo ánh sáng xanh tụ lên mặt dây chuyền và dần dần phát ra một vòng sáng bao quanh cô.
Thiên Ý vẫy mạnh tay ra hai bên, luồng sáng xanh từ người Thiên Ý lóe lên ngày một rõ, va chạm vào luồng khí phát ra từ nhà kho, tạo thành những tia sáng trắng kỳ quái. Cơ thể cô và ánh sáng chung quanh rung lên như sóng âm, biệt dị trong bóng tối. Rồi như một tia chớp, cô phóng xoẹt qua bức rào chắn, nhanh nhẹn nhảy qua các khe hở của những chồng container chất cao ngoài sân, lộn người trên không và phi như bay, áp sát vô dãy nhà chính.
Bấm một nút nhỏ trên chuôi kiếm, cô rút rời phần chuôi ra khỏi thân kiếm, xoay nhẹ đầu chuôi, ngay điểm đầu liền phát ra luồng xung điện quấy nhiễu tạm thời, xử lý các thiết bị theo dõi quanh khu nhà. Trong vòng bán kính 5m quanh Thiên Ý, luồng xung điện lập tức vô hiệu hóa ngay những thiết bị rà soát được, khiến cho chúng không còn ghi kịp hình ảnh hoặc phát hiện ra cô. Sau khi chắc chắn đã an toàn, Thiên Ý cắm lại chuôi vô thân kiếm, rồi đi vòng ra sau nhà kho để tìm lối vào.
Khi xác định được vị trí phù hợp, cô rút kiếm vung mạnh lên, thanh kiếm liền xòe ra ba lưỡi kiếm giống hệt nhau. Mỗi lưỡi kiếm nối với chuôi bằng một sợi cáp dài, chúng vút thẳng lên, lóe sáng, rồi cong lại như ba cái móc câu, bám chặt vào thanh trụ sắt trên đỉnh cuối mái nhà. Cầm chắc chuôi kiếm, ngón tay ấn giữ nút nhỏ trên chuôi, dây cáp nhanh chóng thu lại, cô thoăn thoát phóng dọc bờ tường, theo đà của dây cáp đang kéo lên. Thiên Ý bay người cao hơn khỏi mái nhà, lộn một vòng, đồng thời, thu hồi các mũi kiếm và nhẹ nhàng đáp xuống chỉ bằng một bàn chân, cả người trụ vững với thế hạc tấn.
Cô vừa cố gắng di chuyển êm như mèo, áp người sát vào mái tôn, trườn nhẹ về phía dãy quạt thông gió, vừa phải duy trì nội lực đối phó với nguồn năng lượng lạ, làm cho ánh sáng phát ra chung quanh cơ thể yếu hơn ban nãy rất nhiều.
Hướng đầu chuôi kiếm về phía cánh quạt, cô vặn một vòng, quạt lập tức ngừng quay. Vặn thêm lần nữa, cánh quạt liền méo mó, tạo thành khe hở có thể nhìn được bên dưới. Thiên Ý rướn người, cố gắng quan sát qua khe hở, nhìn xuống mái nhà.
Phía dưới, tiếng ồn ào hỗn tạp vang lên inh tai từ những công nhân theo chuyến xe tải, vận chuyển các kiện hàng lớn, được xếp dần vào bên trong container của xe. Cô đảo mắt nhìn quanh một lượt, nhưng vẫn chưa thấy có gì đặc biệt.
Tại một góc nhà kho, cánh cửa căn phòng làm bằng container bật mở. Một người đàn ông bảnh bao và một phụ nữ diện đầm đỏ trang điểm diêm dúa bước ra. Thiên Ý cảm giác được hai người này chẳng thể là người tử tế, nhất là người đàn ông, trên gương mặt sáng sủa, thông minh của hắn, ẩn sau lớp kính dày cộm, là ánh mắt của loài cáo và nụ cười đầy giả tạo. Hắn lớn tiếng dặn đám công nhân.
- Nè, cẩn thận chứ mấy chú em. Lô hàng này chỉ cần có một vết xước nhỏ là mấy chú cũng sẽ đi theo nó đó!
Ả diêm dúa õng ẹo phụ hoạ.
- Cho nên, phải thật là nhẹ tay nha các chàng trai.
Tên mắt kính vẫn cao giọng tiếp lời.
- Nhưng vẫn phải thật nhanh cho kịp chuyến tàu ngày mai nghe các chú.
Dặn dò xong, chúng lại khoác tay nhau quay về hướng phòng container. Nhìn thấy thái độ dị thường đó, Thiên Ý lại càng muốn biết, bên trong các thùng hàng chứa thứ gì. Bỗng, ở góc khác của nhà kho, có một kiện hàng tự dưng nhúc nhích, khiến Thiên Ý vô cùng tò mò. Cô lấy thanh kiếm đẩy mạnh khe hở cánh quạt ra rộng hơn và tập trung nhìn về hướng kiện hàng vừa động đậy. Tuy nhiên, vẫn không thấy được rõ ràng đó là gì, mà chỉ thấy rõ hơn những công nhân đang vội vã không ngừng tới lui vận chuyển, và mấy tên bảo vệ nét mặt dữ tợn cầm bộ đàm đi qua đi lại.
Trong ánh sáng lờ mờ phía ngoài sân, bất ngờ xuất hiện một bóng đen với đôi mắt đỏ ngầu dưới chiếc mũ trùm và mặt nạ kỳ dị, đứng trên đỉnh của chồng container cao nhất, hướng mặt về phía Thiên Ý. Bóng đen kỳ lạ nhìn cô chằm chằm, với tia mắt đầy căm phẫn.
- Hm… Cuối cùng cũng xuất hiện! Bao nhiêu oán hận, phải tính sổ hết một lần…
Ánh mắt hắn càng lúc càng trở nên đỏ hơn và gần như phát ra tia lửa. Hai cánh tay của hắn run lên từng hồi. Hắn ngửa bàn tay, trong lòng bàn tay dần tụ hai luồng khí, tạo thành một quả cầu năng lượng rực lửa, rồi tung mạnh chúng về phía Thiên Ý.
Đang tập trung quan sát, nhưng thoáng cảm nhận được một luồng khí lạ, nóng bừng, không biết từ đâu, bất ngờ lao về phía mình, cô nhanh chóng đưa tay lên chặn đứng quả cầu lửa. Trong tích tắc, khí lực mà cô đang vận, tức thì bị giảm, nguồn phản lực của nhà kho liền ép sâu vào cơ thể, khiến cô mất kiểm soát, làm cho luồng khí đỏ rực đánh thẳng vào ngực. Cô lăn mấy vòng, rồi bị hất văng ra khỏi mái nhà. Cố gắng vận lại nội lực để khống chế, rồi nhanh tay tung kiếm ra, cho những mũi kiếm bấu chặt vào bờ tường, cô nắm chắc chuôi kiếm, lộn người, phóng xuống đất, trụ bằng thế đinh tấn, thanh kiếm trên tay cắm sâu dưới nền sân. Thấy cô vẫn đứng vững, bóng đen lập tức biến mất.
Bị đánh lén, Thiên Ý càng thêm nghi ngờ những hoạt động kỳ lạ của đám Ken! Cô đảo mắt nhìn quanh, nhưng không thấy ai khác, ngoài mấy tên lực lưỡng đứng canh ở phía cổng. Cô vận khí thêm lần nữa, để kiềm chế phản lực còn đang tấn công vô hình, nhưng thấy lồng ngực đau nhói, nội lực có phần giảm đi sau cú đánh bất ngờ quá mạnh.
Âm thanh của các hoạt động trong nhà kho vẫn vang lên dồn dập, làm Thiên Ý mất tập trung. Bầu không khí quanh cô vẫn nóng hừng hực, khiến cô hoa mắt. Nhìn đâu, Thiên Ý cũng thấy hình ảnh bé Ruby tội nghiệp, đang bị gã đàn ông mắt cáo cùng ả phụ nữ diêm dúa giam giữ và kêu khóc.
- Cứu con! Ba mẹ ơi… cứu con…
Thiên Ý hét lên trong đầu.
- Là bọn chúng!
Áp lực từ nhà kho và sức công phá của quả cầu lửa quá mạnh đã khiến Thiên Ý bị nội thương. Cô không còn đủ sức tiếp tục theo dõi, đành phải phi thân tốc độ ra khỏi rào chắn.
Nhưng, nghĩ đến hình ảnh kiện hàng động đậy bất thường, Thiên Ý vẫn rất thắc mắc và càng nung nấu muốn đột nhập nhà kho lần nữa. Quyết không từ bỏ, cô leo lên xe, định xông luôn qua cổng. Đôi mắt quắc lên xanh lét như mắt mèo trong đêm, nhìn vừa đáng sợ, vừa chứa nhiều phẫn nộ. Trong khoảnh khắc, cô chỉ muốn phóng xe tung thẳng vô cánh cổng, để ngay lập tức vào được bên trong, tìm lời giải đáp cho nghi ngờ của mình. Ánh sáng xanh ngọc từ người Thiên Ý tỏa ra nhiều hơn, làm cho luồng phản lực đẩy cô càng mạnh, khiến cô dần đuối sức.
Toàn thân Thiên Ý rã rời. Thêm lần nữa, hình ảnh gã đàn ông mắt cáo ẩn hiện trong cái hộp đèn lờ mờ màu hoa trắng, cùng với gương mặt sợ hãi của bé Ruby, làm Thiên Ý bấn loạn, mồ hôi nhỏ giọt. Nhưng hiện giờ, sức lực cô không còn đủ để đối diện với những nguy hiểm bất thường khác. Lồng ngực liên tục nhói đau, làm Thiên Ý hơi loạng choạng. Cô bắt đầu bị ảo giác và nhìn thấy mình đang trôi trong quá khứ.
Lại văng vẳng hai bên tai cô tiếng hét của một người đàn ông và một người phụ nữ trong tiềm thức: "Chạy! Chạy!" … "Thiên Ý chạy đi"… Thiên Ý nhanh chóng phóng như bay về hướng chiếc bus T-DRAGON.
Vậy là, Thiên Ý đã chạm rất gần Cái bóng trắng, và cả một nhân vật đặc biệt đến từ quá khứ! Nhưng lúc này, cô hoàn toàn không hề hay biết…
HẾT HỒI 5!